Cuối cùng thì độ tương thích tin tức tố giữa Tô Dật Thuấn và hắn đã lên đến tận 99%, cho dù hắn không muốn để ý, thì chỉ số cao đến mức này cũng thi thoảng khiến tâm thần hắn rối loạn.
Hắn dịch ghế một cách kín đáo, ngồi lùi lại xa bàn ăn một chút, cũng là xa khỏi Tô Dật Thuấn một chút, nhưng tia hương vị bưởi chùm non nớt vừa thoáng khuếch tán trong không khí vẫn như cũ cuốn lấy hắn, quấn quanh không buông, khiến tim hắn khẽ rung lên.
Tô Dật Thuấn ăn sáng với cái miệng nhỏ, đến một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc sang Đỗ Hàn Sương, hoàn toàn không biết người đàn ông trông qua thì như khúc gỗ kia, trong lòng lại rối ren ngổn ngang như thế nào.
Cẩu Đông Tây đang phát hoạt hình trong đầu cậu, mèo xanh đuổi theo chuột đỏ, Tô Dật Thuấn vẫn luôn phân tâm xem hoạt hình cùng nó, đến ăn cơm cũng không còn chú ý.
“Cẩu Đông Tây, cậu thật sự chẳng khác nào một trí tuệ nhân tạo siêu cấp cài trong đầu tôi, vậy lần sau tôi thi, cậu có thể…”
“Không được!”
Cẩu Đông Tây nghiêm mặt từ chối, còn tận tình khuyên bảo ký chủ của mình: “Nếu cậu muốn vả mặt thiên hạ, vậy thì phải dùng thực lực thật sự của bản thân mà làm, để người ta nhìn xem cậu là một Omega ưu tú lại độc lập. Hôm qua bọn họ lạnh nhạt với cậu, ngày mai cậu phải khiến họ không thể với tới được! Đã đội lên vương miện, thì không được cúi đầu nữa!”
Tô Dật Thuấn hừ khẽ hai tiếng, cũng không định truy cứu làm sao trợ lý của mình lại biết nhiều câu trích dở hơi ngoài luồng đến thế, chỉ thấy con đường cầu học của mình thật dài đằng đẵng, đầu cũng bắt đầu ong lên. Nếu không, cậu quay về làm một “giáo bá” oai phong cũng được, như vậy đại khái cũng tính là vả mặt rồi.
Tô Dật Thuấn còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ con đường tương lai của mình, đã bước lên xe đến trường.
Đỗ Hàn Sương ngồi ghế phụ, tay cầm laptop đọc tài liệu gì đó, còn Tô Dật Thuấn ngồi ở ghế sau, tim như nổi trống, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cổ họng nghẹn cứng, khẩn trương đến mức suýt không thở được.
Trường học đối với cậu từ trước đến nay không phải nơi gì tốt đẹp.
Cái gọi là “tháp ngà” đơn thuần, không nhiễm bụi trần cũng chỉ là lời dối trá, bên trong đan xen thiện ý và ác ý phức tạp, khó lòng phân biệt được đâu là thật.
Mà cho dù có tồn tại thiện ý thật sự, thì cũng chưa từng có ai dành nó cho cậu.
Chưa bao giờ đến lượt cậu nhận được.
Đỗ Hàn Sương nghe tiếng thở ngày càng gấp của Omega phía sau, ngẩng mắt liếc một cái, đối phương nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, gương mặt ửng hồng, hốc mắt đã ngân ngấn nước.
Đỗ Hàn Sương lặng lẽ cảm nhận trong không khí, không thấy có hương tin tức tố phát ra từ người cậu.
Omega chưa đến tuổi kết hợp, cũng chưa bước vào kỳ động dục, vậy tại sao lại có biểu hiện như vậy?
Tô Dật Thuấn cắn chặt môi dưới, ôm cặp trong ngực, Cẩu Đông Tây vẫn luôn cố gắng an ủi trong đầu, muốn trấn an cảm xúc hoảng loạn bất an của cậu, trong lòng cũng cực kỳ áy náy.
Dù gì thì toàn bộ cốt truyện và bối cảnh này đều do nó dựng lên, trước khi đón Tô Dật Thuấn đến đây, nó chưa từng nghĩ sẽ khiến ký chủ của mình phải chịu tổn thương sâu như vậy.
Tô Dật Thuấn cúi đầu, nước mắt không chịu kiểm soát mà rơi xuống.
Có lẽ cậu đã phát hiện, tuyến lệ của cơ thể này thật sự quá phát triển.
Khẩn trương sẽ khóc, đau cũng khóc, vui vẻ khóc, bị kích thích cũng khóc.
Đúng là túi nước mắt di động.
Cậu mắt đỏ hoe mà nghĩ, mong rằng một lát nữa khi vào lớp sẽ không căng thẳng đến mức bật khóc.
Bởi vì với ác ý, nước mắt chẳng có tác dụng gì.
Cậu chỉ có thể ngẩng đầu thẳng lưng, không để bọn họ dễ dàng đẩy ngã mình.
Cần thiết thì phải dùng bạo chế bạo.
Tô Dật Thuấn đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi xuống, đúng lúc ấy, một luồng tin tức tố trầm ổn dịu dàng đột ngột bao bọc lấy cậu.
Không giống lần đầu cảm nhận từ Đỗ Hàn Sương, lúc ấy cậu chỉ ngửi được mùi địa y rêu phong mang theo chút tiêu cay nồng nặc, bá đạo và mạnh mẽ.
Lần này, bao phủ lấy cậu lại là mùi gỗ đàn hương ấm áp và hiền hoà.
Tô Dật Thuấn ngạc nhiên phát hiện tâm trạng mình dịu đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Alpha đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn Đỗ tiên sinh.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ xe rọi vào đúng lúc, khiến đôi mắt cậu chuyển sang sắc hổ phách dịu dàng.
Đỗ Hàn Sương nhìn lúm đồng tiền nhạt đến mức khó nhận ra nơi khóe miệng cậu, khẽ “ừ” một tiếng, coi như đáp lại lời cảm ơn đó.
Nhờ tin tức tố của Đỗ Hàn Sương, tâm trạng Tô Dật Thuấn lúc xuống xe tốt hơn rất nhiều.
Cậu thậm chí còn có tâm trạng ngân nga vài câu bước vào lớp, ai ngờ vừa bước vào đã bị một miếng phấn đen bay đánh trúng mặt.
Đúng như dự đoán, không ai nói lời xin lỗi, thay vào đó là cả lớp bật cười.
Sơ mi đồng phục sạch sẽ ngăn nắp của thiếu niên lập tức nhuốm màu xám xịt, mặt cũng dính phấn trắng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Ai ném?”
Cậu thản nhiên mở miệng, có một giọng nam chế giễu đáp: “Là tôi đấy, sao? Không phục à?”
Gã đang ôm một nữ Omega, trên người tỏa ra tin tức tố Alpha dày đặc, đưa tay nâng cằm cậu lên: “Hôm qua dám đánh bạn gái tôi à? Còn dám ra tay? Nói rõ xem nào, nếu không tôi sẽ bẻ gãy hai tay cậu luôn.”
Tô Dật Thuấn liếc nhìn nữ Omega trong lòng hắn, chính là một trong những người đã tham gia bắt nạt hôm qua.
Cậu khẽ lắc đầu, cho dù đã đến thế giới ABO, thủ đoạn bạo lực học đường vẫn chẳng có gì mới mẻ.
Trong lòng âm thầm mong tuyến lệ của mình đừng phát triển thái quá trong lúc đánh nhau, cậu thật sự không muốn vừa đánh người vừa khóc thêm lần nào nữa.
Tô Dật Thuấn vung tay tát mạnh vào mặt tên Alpha đang đắc ý kia, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Gã bị tát ngây người, không thể tin nổi: “Cậu dám đánh tôi?!”
Tô Dật Thuấn chẳng buồn lãng phí thời gian đôi co, một cú thái quyền chuyên nghiệp nhanh gọn giáng xuống người hắn.
Cả lớp đều sững sờ, tên Alpha kia hoảng hốt gọi mấy kẻ đang đứng ngây ra như phỗng: “Còn không mau giúp?! Tôi mẹ nó không tin là một Alpha như tôi lại không đánh lại được một Omega!”
Vừa nói, hắn vừa bắt đầu giải phóng tin tức tố, cố áp chế Tô Dật Thuấn, quả nhiên thấy động tác cậu chậm lại, liền ra hiệu cho đám đồng bọn cùng thả Alpha tin tức tố ra áp chế.
Một tên Alpha khác lao đến giữ tay Tô Dật Thuấn, cậu nghiến răng dùng đầu húc mạnh ra sau, khiến hắn chảy máu mũi, sau đó huých cùi chỏ vào hông tên khác đang định nhào tới, thậm chí còn trêu chọc, chúc hắn “vĩnh viễn không có hậu duệ”.
Lớp học hoàn toàn rối loạn, đám học sinh khác đều đơ như tượng, dù biết Tô Dật Thuấn đánh giỏi, nhưng dù sao trong thế giới này, cậu cũng chỉ là một Omega mảnh mai.
Cậu bị tin tức tố của đám Alpha ép đến mức chảy máu mũi, cổ họng có vị sắt tanh, tai ong ong, mắt cũng bắt đầu mờ đi.
Cậu đưa tay quệt vết máu mũi, yên lặng nhìn khắp lớp học.
Bọn họ có người đứng, có người ngồi, nhưng ai cũng mang nét kinh hãi trên gương mặt.
“Tôi đã làm gì sai? Là cái gì khiến các người đối xử với tôi như thế này?”
Tô Dật Thuấn đặt câu hỏi, cậu thật sự thấy nghi hoặc và bối rối, thậm chí ngay từ kiếp trước đã không hiểu nổi. Rốt cuộc là vì cái gì mà một đám thiếu niên vẫn còn non nớt, lại có thể cười nhạo và giày xéo một người khác đến mức gần như tuyệt vọng?
Không ai trả lời.
Tô Dật Thuấn cũng không trông mong gì, cậu cố giữ vững cơ thể, chống tay vào tường rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa đã va ngay vào Đỗ Hàn Sương và chủ nhiệm giáo vụ đang đi về phía lớp học.
Từ khoảng cách ấy, hắn và cậu đối diện qua không khí, Tô Dật Thuấn không biết tuyến lệ mình vừa gồng lên mạnh mẽ thế nào, giờ đây vừa nhìn thấy người đàn ông ấy, liền “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt bắt đầu dâng lên lần nữa.
“…Đỗ tiên sinh…”
---