Tô Dật Thuấn nhận lấy chai rượu thuốc kia, ngượng ngùng hồi lâu cũng không thốt nổi một câu.
Cậu thật sự không biết phải mở miệng như thế nào mới phải.
“Tôi… tôi với tới không được…”
Giọng cậu vang lên, mang theo chút ngập ngừng tủi thân, là tiếng nói ngọt mềm đặc trưng của Omega, đến mức ngay cả chính cậu cũng nổi cả da gà.
Làm sao lại có người phát ra âm thanh như thế này?
Đây thật sự là giọng của cậu sao??
Thân thể của nguyên chủ thật sự khiến cậu khó lòng diễn tả, mới chỉ nói một câu, không đợi được phản hồi từ Đỗ Hàn Sương, sống mũi đã có chút cay cay.
Tô Dật Thuấn cố đè xuống cảm giác bất ổn trong lòng, dồn hết can đảm tích góp suốt hai mươi mốt năm, ngẩng đầu lên, e dè và ngượng ngùng liếc nhìn Đỗ Hàn Sương, trong đôi mắt còn mơ hồ đọng lại một tầng hơi nước. “Anh có thể… giúp tôi được không?”
Đỗ Hàn Sương thật sự cũng không hiểu bản thân bị gì nhập mà lại bước vào phòng ngủ của vị hôn thê này.
Căn phòng đơn giản và sạch sẽ đến mức gần như không có chút hơi người, lạnh lẽo tĩnh mịch, chẳng mang chút sắc thái nào.
Chỉ trừ một chậu tường vi hồng nhạt đặt trên bậu cửa sổ.
Cổ chân Tô Dật Thuấn trắng nõn, mảnh mai, giờ đang nằm gọn trong bàn tay đầy vết chai của người đàn ông trước mặt, bị cầm lên nhẹ nhàng mà lại dùng sức, mặt cậu đỏ bừng, theo bản năng muốn rụt lại, nhưng cứ mỗi lần Đỗ Hàn Sương ra tay, cậu lại khẽ run lên.
Cậu cảm thấy mình sắp chết rồi, bị một người đàn ông sắt thép lạnh lùng nắn bóp đến mức từ chiến sĩ thép biến thành một đoá bạch liên nhu nhược mềm mại, thân thể còn phản ứng nhạy cảm đến mức ấy, quả thật khiến người ta muốn rơi lệ vì sự biến hình đến đau đớn này.
Sau khi xoa xong cổ chân giúp cậu, Đỗ Hàn Sương mặt lạnh rời khỏi phòng.
Hắn cảm thấy có lẽ đã quá lâu không giải toả, nếu không thì sao lại có thể ngây người nhìn một đoạn cổ chân trắng đến vậy.
Tô Dật Thuấn nhìn theo bóng Đỗ Hàn Sương rời đi, khép cửa lại, rồi mở điện thoại của nguyên chủ lên xem thử bên trong có gì.
Danh bạ trong điện thoại ít đến thảm thương, chẳng có liên hệ nào giống như cha mẹ hay thân thích, chỉ có một cái tên được lưu là “Đỗ tiên sinh”, cậu đoán tám phần là chỉ Đỗ Hàn Sương.
Tô Dật Thuấn lục trong ngăn kéo tìm được vài ống thuốc, lúc đầu còn cầm lên mà không biết phải xử lý thế nào, còn tưởng rằng nguyên chủ từng chơi bời ở lằn ranh pháp luật, sau lại được Cẩu Đông Tây giải thích cho rõ ràng.
“Đây là thuốc ức chế dành riêng cho Omega, không phải hàng cấm, ký chủ nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thuốc ức chế? Ức chế cái gì?”
“Thời kỳ động dục.”
Hệ thống nói mấy chữ đó bằng giọng đều đều, như thể không có chuyện gì lạ, khiến Tô Dật Thuấn bắt đầu nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
“… Cậu vừa nói cái gì? Ức chế cái gì?”
Cậu gần như không thể tin nổi mà nghe Cẩu Đông Tây giải thích lại toàn bộ hệ thống giả lập ABO một cách chi tiết tỉ mỉ, đến mức chỉ muốn lập tức tìm bản đồ thế giới mà chui vào cho rồi.
Thế giới này thật sự quá khủng khiếp.
Tô Dật Thuấn đột nhiên rất muốn trở thành một Beta bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Tô Dật Thuấn tìm thấy trong ngăn kéo giấy tờ tuỳ thân và sổ hộ khẩu của mình.
Điều khiến người ta không ngờ là, nguyên thân năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, mà trong sổ hộ khẩu lại chỉ có duy nhất một người là cậu.
Hôm nay mấy Omega từng cười nhạo cậu còn gọi cậu là nhị thiếu gia của Tô gia.
Sao lại túng thiếu đến mức này được chứ?
Đúng lúc đó, Cẩu Đông Tây hiện lên trong đầu cậu như một đám mây nhỏ: “Đinh đoong! Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhánh cốt truyện ‘thiếu gia nhà giàu bị ruồng bỏ’, xin hãy tiếp tục nỗ lực, hoàn thành cốt truyện càng sớm càng tốt nhé!”
Tô Dật Thuấn không thèm để ý đến nó, chỉ khẽ siết lấy quyển sổ hộ khẩu chỉ có một người, trong lòng hơi đờ đẫn.
Thế giới này, Tô Dật Thuấn và chính cậu ngoài đời giống nhau đến kỳ lạ.
Những gì từng trải qua, những điều phải đối mặt, đều gần như giống hệt nhau.
Chỉ là một người đã gục ngã, còn một người vẫn đang cắn răng chống đỡ, muốn tự mình giành lấy một tương lai không còn quá khốn khó.
Mà bây giờ, một linh hồn đã chẳng rõ tung tích, một người chết uổng chết oan, chỉ đành để cậu sống thay phần còn lại.
Tô Dật Thuấn khẽ vuốt lên bức ảnh thiếu niên với gương mặt sạch sẽ, thanh tú nhưng lạnh lùng trên giấy tờ tùy thân, khẽ thở dài.
“Đến một nơi khác đi, Tô Dật Thuấn.”
“Tôi cũng là cậu.”
“Tôi sẽ sống thay cậu, thật tốt.”
—
Sáng sớm hôm sau, Tô Dật Thuấn mặc đồng phục trường từ trên lầu đi xuống, Đỗ Hàn Sương đã ngồi ở bàn ăn đọc tin tức tài chính từ sớm.
Đồng phục ngày hôm qua của cậu đã bị rách, vốn định hôm nay sẽ thay bộ khác, nhưng kết quả phát hiện bộ kia cũng dính đầy mực nước, nhìn vào thật sự thảm hại đến tội.
Tô Dật Thuấn đành mặc một chiếc quần thể thao đen xuống lầu, sơ mi đồng phục trắng trông vẫn còn sạch sẽ gọn gàng, nếu không thật sự chẳng có dũng khí bước ra khỏi nhà.
Đỗ Hàn Sương rõ ràng nghe được tiếng động cậu xuống cầu thang, nhưng thậm chí không ngẩng đầu lấy một lần.
Tường cách âm chất lượng rất tốt, không khí trong nhà sạch sẽ, dễ chịu, chỉ còn một làn hương nhàn nhạt, trong trẻo mà mỏng manh len lỏi vào khoang mũi hắn, khiến người ta vô thức thấy hơi ngẩn ngơ.
Tin tức tố của Tô Dật Thuấn là mùi bưởi chùm, mùi quả thanh mát xen lẫn chút vị chua, so với những hương thơm nồng ngọt như sữa hay hoa nhài của Omega khác thì không hẳn hấp dẫn, nhưng lại sạch sẽ đến kỳ lạ.
Sau vị chua ấy là hậu vị thoang thoảng cam ngọt, ngây thơ mà dịu dàng. Khiến người ta cảm thấy an tâm và bình yên, giống như khung cảnh một thôn làng tĩnh lặng đang ngập nắng chiều muộn.
Trong lòng Đỗ Hàn Sương hơi xao động, hắn bắt đầu cảm thấy, việc đồng ý để Tô Dật Thuấn dọn vào ở cùng, thật sự là một quyết định sai lầm.
---