Tháng Sáu nắng nóng đến mức khiến người ta khiếp sợ, thời tiết hầm hập như muốn bốc hơi, vậy mà sân bóng rổ vẫn náo nhiệt vô cùng.
Tô Dật Thuấn dùng bao cổ tay lau mồ hôi bên trán, tu một hơi cạn nửa bình nước khoáng.
“Tuổi trẻ đúng là tốt thật.”
Cậu nhìn đám thiếu niên đang chạy băng băng trên sân, không kiềm được mà cảm thán.
Bên cạnh cậu là một cầu thủ dự bị, trông mới mười sáu mười bảy tuổi, nghe thấy câu đó thì không nhịn được bật cười.
“Anh Thuấn, anh cũng mới có hai mốt mà, già hơn tụi tôi được bao nhiêu chứ?”
Tô Dật Thuấn nghe vậy chỉ cười, không đáp, vén vạt áo lên lau mồ hôi ở cổ, sau đó ngửa người ra sau, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Cậu thiếu niên bên cạnh liếc thấy thoáng qua hàng cơ bụng tám múi của Tô Dật Thuấn, không nhịn được mà trầm trồ: “Anh đúng là dáng chuẩn ghê, không hổ là huấn luyện viên quyền anh…”
Trọng tài thổi còi báo đổi phiên, Tô Dật Thuấn ném bình nước sang bên cạnh, đứng dậy bước vào sân, đi qua còn không quên cố ý để lộ tấm lưng cho thiếu niên kia ngắm.
“Chính vì là huấn luyện viên quyền anh, nên mới có đầy vết thương trên người thế này, chẳng có gì hay ho cả.”
Thiếu niên trông thấy mấy vết sẹo và mảng bầm tím lốm đốm trên lưng cậu, theo bản năng hít sâu một hơi, còn người đã lên sân mất rồi.
Thực ra cậu chỉ bị gọi đến để đủ người. Đám nhóc trong đội còn rất đơn thuần, ngày nào cũng ầm ĩ gọi cậu là thần ném rổ, nói chỉ cần bóng vào tay là có hy vọng ghi điểm, thành ra mỗi lần chơi là cậu đều không dám lơ là.
Cầu thủ đội bạn phạm lỗi đẩy người, đến lượt đội cậu ném phạt, Tô Dật Thuấn ném liền hai quả ba điểm, cả sân lập tức vỡ òa.
Đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chen nhau ở ven sân gọi cậu là “Tổng Thuấn”, bên kia thì mặt cầu thủ đội bạn đen như than.
Trận đấu còn lại một phút rưỡi, đội bạn bắt đầu dồn sức. Đến quả bóng cuối cùng, bóng vào tay Tô Dật Thuấn. Cậu liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, chuẩn bị nhảy lên tranh bóng rổ lần cuối.
Ngay khoảnh khắc bật người lên, cậu thấy tiền đạo bên kia cũng nhảy theo, còn chưa kịp phản ứng thì bị khuỷu tay đối phương húc mạnh vào hông.
Ngay lúc tiếp đất, cậu nghe thấy tiếng còi dồn dập của trọng tài và những tiếng hô hoảng loạn của các cầu thủ. Có người hét gọi xe cấp cứu, nhưng cậu đã bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, nặng nề.
Ý thức của cậu mơ hồ dần, cố gắng mở mắt nhưng không làm được.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, Tô Dật Thuấn vẫn còn đang nghĩ—tiền lương tháng này tôi còn chưa kịp nhận nữa mà…
“Dữ liệu ký chủ đang được ghi nhận…”
“Đang tiến hành ghép dữ liệu tự động…”
“Thế giới đã kết nối thành công…”
“Chúc quý khách một hành trình mới vui vẻ và hạnh phúc.”
Khi mở mắt ra lần nữa, trong đầu Tô Dật Thuấn vang lên một tràng kèn xô-na vui tươi đến hỗn loạn.
“Đing đing đing! Thân ái ký chủ ơi chào cậu nha! Hoan nghênh đến với thế giới này, tôi là hệ thống phục vụ của cậu, từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau tiến bước ~ cạp cạp cạp ~”
Tô Dật Thuấn hoảng hốt, bật dậy từ mặt đất, nhìn quanh nhưng không thấy ai.
“…Ai đang nói vậy? Cậu ở đâu?”
“Thân mến ơi, tôi đang tồn tại trong đầu cậu đó, tôi là hệ thống của cậu nè. Ký chủ ở thế giới thực đã xác nhận là… đã chết, rất may là đã được trói định với hệ thống phục vụ của chúng tôi!”
Tô Dật Thuấn ngồi trong một con hẻm vắng tanh không bóng người, không thể tin nổi, đưa tay lên sờ mặt mình, ánh mắt ngập tràn mơ hồ.
“…Tôi chết rồi? Tôi chết rồi thật á? Cậu chắc không? Tôi chỉ tranh có một quả rebound thôi mà… Sao lại tranh có mỗi quả bóng mà cũng chết được? Gì mà bi kịch dữ vậy trời?!”
Hệ thống tặng cậu bản nhạc u sầu 《Trăng Sáng Nhị Tuyền》, khuyên nhủ cậu bớt đau thương, nhưng giọng nói thì chẳng có lấy một chút buồn rầu nào.
“Cơ mà thân mến à, so với các hệ thống khác, bên tôi là dịch vụ tốt nhất nha! Tình tiết sinh động, nhiệm vụ đơn giản dễ chơi, chất lượng cao, tỷ lệ hoàn thành tuyệt đối hàng đầu luôn đó!”
Tô Dật Thuấn chẳng buồn nghe hệ thống tiếp tục tâng bốc, cúi đầu nhìn bản thân.
Ngay từ đầu cậu đã ngửi thấy một mùi hương lạ, không tìm được nơi phát ra, như thể nó thấm ra từ tận xương cốt.
Thân thể này hoàn toàn khác với cơ thể vốn có của cậu.
Trên người là bộ đồng phục học sinh vừa người, tay chân mịn màng như chưa từng vận động, quần đồng phục không biết vì sao lại rách một mảng, để lộ phần bắp chân trắng nõn như ngọc, cánh tay có vài vết trầy nhỏ, phía sau lưng âm ỉ đau, nhưng so với cơ thể chằng chịt thương tích trước đây của cậu, thì đúng là… quá non nớt.
Cậu lôi điện thoại từ túi ra, phát hiện đã tắt nguồn từ lâu, nhờ ánh phản chiếu từ màn hình, cậu thấy rõ khuôn mặt mình.
Một thiếu niên có gương mặt trắng trẻo, môi hồng răng trắng, có sáu bảy phần giống với bản thân nguyên gốc, mắt lá liễu, hàng mi cong cụp, đôi mắt ánh nước long lanh, khóe môi có một nốt ruồi đỏ, chỉ ngồi yên thôi cũng đã như một bức tranh mỹ nhân sống động.
Tô Dật Thuấn: “……”
Cứu tôi với, tôi cũng lớn lên được hơn 20 năm rồi, sao bây giờ nhìn lại thấy yểu điệu nương pháo thế này?!
Hệ thống vẫn còn đang hào hứng giới thiệu dịch vụ của mình, khoe từng ký chủ dùng qua đều đánh giá 5 sao. Tô Dật Thuấn thì vén áo lên nhìn bụng mình—chỉ thấy một đồng bằng phẳng lặng, không chút cơ bụng nào cả, liền gào lên gọi hệ thống:
“Cho tôi hỏi… cơ bụng của tôi đâu rồi?”
“Ký chủ vừa rồi không chịu nghiêm túc nghe tôi giới thiệu mà!”
Hệ thống tức đến mức hừ hai tiếng, Tô Dật Thuấn nhận lỗi cho có lệ, thái độ khiến nó cũng chẳng biết làm sao.
“…Tôi nói lần cuối nha, làm ơn nghe cho đàng hoàng!”
“Ừ ừ ừ, tôi nghe, tôi nghe.”
“Hệ thống của chúng tôi là ‘Ủy ban cứu trợ vai ác bi tình’, chuyên trách cứu vớt những nhân vật phản diện dịu dàng dễ thương trước khi họ bước lệch đường! Mỗi người trong nguyên tác đều sẽ có được hạnh phúc và vui vẻ!”
“Thế giới trong sách này thuộc thiết lập ABO, thân phận của ký chủ là một Omega. Nhiệm vụ của cậu là cứu giúp nhân vật phản diện tên Đỗ Hàn Sương—đại Boss lạnh lùng, yêu không được, hận không xong. Nhưng vì thiết lập của hắn quá mức đau thương nên đã kích hoạt hệ thống của chúng tôi, đặc biệt phái cậu tới đây giúp đỡ!”
“Vì mức độ tương thích giữa cậu và thế giới này rất cao, nên cậu đã được chọn để hoàn thành nhiệm vụ.”