Tô Dật Thuấn dúi đầu vào giữa hai đầu gối, lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Những ngày như vậy, cậu thật sự không muốn phải sống lại lần nữa.
Đỗ Hàn Sương dừng xe bên đường, không nói gì, chỉ lấy hộp khăn giấy trong xe đặt cạnh Tô Dật Thuấn.
Hắn thực ra không có cảm xúc gì đặc biệt với Tô Dật Thuấn, không ghét cũng không thích. Nhưng chỉ cần cậu mang thân phận vị hôn thê của hắn, đã đủ để hắn có lý do giữ khoảng cách.
Không thích thì sẽ không tiếp cận, tránh để đối phương hiểu lầm, cũng là để chính mình đỡ khổ.
Tô Dật Thuấn lại rất biết điều, chưa từng tỏ ra quá mức thân thiết với hắn, nên trước nay Đỗ Hàn Sương chưa từng thấy cậu bộc lộ cảm xúc như lúc này.
Khi khóc, cả sống mũi cũng ửng đỏ, trông rất đáng thương, ngoan ngoãn và khiến người ta mềm lòng.
Tô Dật Thuấn khóc một lúc rồi từ từ ngừng lại.
Thân thể này vẫn yếu đuối quá mức.
Tô Dật Thuấn lau nước mắt, nghĩ thầm.
Dù có thật sự đáng thương đến đâu thì cậu cũng sẽ không khóc đến mức mất mặt như vậy. Thế nhưng thân thể này cứ như sông Trường Giang chảy ngược, nước mắt vừa rơi là không ngừng được. Cậu cúi đầu, lén liếc nhìn Đỗ Hàn Sương, chẳng dám nhìn thẳng.
Quá mất mặt rồi. Bao năm sống trên đời, Thuần ca chưa bao giờ khóc lóc như chó trước mặt người ngoài.
Dù có đang định công lược vai ác, cũng không thể yếu đuối như vậy được.
Đỗ Hàn Sương thấy cậu không còn nức nở, liền nổ máy tiếp tục lái xe.
Tô Dật Thuấn ngồi một mình ở ghế sau, trong đầu, hệ thống bé nhỏ lại lên sóng.
“Leng keng, ký chủ kích hoạt nhánh cốt truyện [Tiểu bạch hoa bị bắt nạt]... Ký chủ thân yêu, cậu ổn không?”
“Tôi không sao, chỉ là nhớ lại lúc trước từng bị bạo lực học đường.”
“... Ký chủ, cậu cũng từng bị bạo lực học đường sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thật xin lỗi, ký chủ... đoạn bối cảnh này là cốt truyện gốc của nguyên chủ... là tôi viết, vốn để sau này nghịch chuyển rồi vả mặt cho sướng hơn, không ngờ lại khiến cậu đồng cảm đến vậy...”
Giọng Tô Dật Thuấn trầm xuống: “Là cậu viết?”
“... Vâng, ký chủ…”
“Vậy cứ gọi cậu là Cẩu Đông Tây đi, không rút gọn, không đổi tên.”
“qwq…”
Cẩu Đông Tây cũng tự biết đuối lý, lần này không dám giở trò trẻ con nữa, quyết định sẽ làm một hệ thống tận tâm tận lực chuộc lại lỗi lầm.
Dọc đường đi, Tô Dật Thuấn chẳng nhìn ra ngoài cửa sổ lấy một lần. Dù có nhìn thì cậu cũng chẳng ghi nhớ gì, thay vào đó là đang suy nghĩ nên hoàn thành nhiệm vụ của mình thế nào.
Dựa vào lời Cẩu Đông Tây vừa nói, cốt truyện sau này cần có màn vả mặt nghịch chuyển, nghĩa là cậu phải biến từ một người bị bắt nạt thành “vạn nhân mê”. Với Tô Dật Thuấn mà nói, nhiệm vụ này khó không kém gì chuyện… sinh con cho Đỗ Hàn Sương.
Thuần ca bắt đầu thấy đau đầu.
Cậu đánh nhau thì giỏi, học hành thì... đúng là không được.
Hoặc cũng có thể, chỉ là chưa từng có ai cho cậu cơ hội để thật sự cố gắng học hành.
Đỗ Hàn Sương dừng xe trong một khu trang viên, sau khi xuống xe liền vòng ra sau mở cửa giúp Tô Dật Thuấn.
Hắn tuy không thích vướng vào các mối quan hệ tình cảm, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn rất chỉnh tề.
Tô Dật Thuấn theo hắn xuống xe, âm thầm quan sát bóng lưng người đàn ông đi phía trước.
Lưng Đỗ Hàn Sương thẳng tắp, từng cử động tay chân đều toát lên khí chất riêng, sống lưng cứng cáp như một cây thương, từng bước đi đều đúng góc độ, vừa nhìn đã biết là người từng qua huấn luyện.
Tô Dật Thuấn đoán hắn có lẽ từng là quân nhân, rồi còn âm thầm tưởng tượng chăn trên giường hắn có thể xếp được thành hình gì.
Hoa viên của trang viên được chăm sóc cực kỳ đẹp, chắc mỗi ngày đều có người chuyên nghiệp cắt tỉa. Màu sắc phối hợp rất hài hòa, trong một góc còn có cả cây quế.
Tô Dật Thuấn vốn không phân biệt nổi hoa gì với hoa gì, nhưng màu sắc tươi tắn như thế cũng đủ khiến tâm trạng cậu khá hơn.
Cậu nhìn thấy giàn nho và xích đu, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.
Khi Đỗ Hàn Sương vào phòng khách, Tô Dật Thuấn vẫn còn đứng ngây người trong hoa viên, mỉm cười như một kẻ ngốc.
Khi cậu cười, má lúm hiện ra bên má, khóe môi đỏ thắm nổi bật, nhìn vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, đúng kiểu tiểu bạch thỏ. Dù đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng vẫn long lanh, vừa thanh tú vừa lanh lợi.
Đỗ Hàn Sương nhìn má lúm đó mà ngẩn người một lúc, cau mày nghĩ, mỗi ngày đều thấy cảnh này, có gì mà vui thế?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không phá đám thiếu niên đang đứng ngẩn người trong vườn hoa. Hắn để cậu đứng đó, chờ đến khi cậu muốn vào thì vào.
Tô Dật Thuấn ngồi đung đưa trên xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Không giống bất kỳ bầu trời nào cậu từng thấy trước đây.
Không có khói bụi, không có mây đen.
Chỉ có một bầu trời trong vắt, tĩnh lặng, như một bức tranh màu nước được rửa sạch từng lớp màu.
Cậu chợt thấy... hình như mình thật sự có được cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Khi Đỗ Hàn Sương vừa thay đồ xong và xuống lầu, liền thấy Tô Dật Thuấn đang ôm một chậu hoa tường vi đi vào nhà.
Đóa hoa hồng phấn trong ngực thiếu niên khiến cả người cậu trông càng non nớt và dịu dàng, cậu cúi đầu ngửi hoa, để lộ ra phần gáy trắng mịn phía sau, nơi vẫn còn dán miếng cách ly che tin tức tố.
Hắn đứng trong bóng tối hành lang tầng hai, ánh mắt không rời nổi phần gáy ấy, cổ họng khẽ chuyển động.
Lúc này hắn mới nhận ra — Tô Dật Thuấn là một Omega xinh đẹp.
Xinh đẹp và sống động, rực rỡ và tinh khiết.
Tô Dật Thuấn ôm chậu hoa đứng lóng ngóng.
Cậu thực ra còn chẳng biết phòng mình ở đâu, phải lằng nhằng hỏi Cẩu Đông Tây mới biết được.
Cậu đánh giá căn phòng mình — trang trí đơn giản, hơi hướng mộc mạc, nhưng chẳng có lấy một chút hơi thở sinh hoạt.
Cậu đặt chậu tường vi trước cửa sổ, rồi hỏi trong đầu: “Tôi ở cùng với Đỗ Hàn Sương thật à? Vì sao vậy?”
Cẩu Đông Tây thả một bản nhạc Quảng Đông cổ điển từ thập niên 80 vang lên trong đầu cậu, giọng nhàn nhạt nói: “Cốt truyện chi nhánh thôi, cái này tôi không tiện nói.”
Tô Dật Thuấn nhướng mày, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu mở cửa, thấy Đỗ Hàn Sương đứng đó, đưa cho cậu một lọ rượu thuốc.
“Chân cậu, tự xoa lấy.”
Tô Dật Thuấn nhận lấy, định cảm ơn rồi đóng cửa, thì trong đầu vang lên tiếng thét của Cẩu Đông Tây:
“Ký chủ nhận được đạo cụ quan trọng! Mau tận dụng nó để công lược!!!”
Tô Dật Thuấn: “……”
Cậu có cảm giác mình không phải bước vào một quyển sách…
Mà là xuyên nhầm vào một trò chơi hẹn hò có nhiệm vụ tuyến chính là công lược người yêu thì đúng hơn.