Ngay khoảnh khắc bị bế lên xe, giọng yếu ớt của Cẩu Đông Tây lại vang lên trong đầu Tô Dật Thuấn:
“Leng keng, ký chủ đã kích hoạt nhánh cốt truyện [Bá tổng lạc lối và kiều thê], xin ký chủ tiếp tục cố gắng, hoàn thành cốt truyện!”
Tô Dật Thuấn nghe cái tên kỳ quặc này, cả người căng chặt.
Cái quỷ gì đây?
Tâm thần phân liệt à?
Cái tên ngớ ngẩn chết tiệt gì vậy trời?
Cái thể loại đặt tên kiểu ngôn tình ba xu thời xưa này là sao? Nghe xong đúng là buồn nôn!
Đỗ Hàn Sương rõ ràng cảm nhận được cơ thể cậu thay đổi, cúi đầu liếc qua bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhét cậu vào hàng ghế sau, còn mình quay trở lại ghế lái.
Hắn lôi từ ngăn kéo trước xe ra một miếng sticker cách ly rồi ném cho Tô Dật Thuấn, không thèm quay đầu lại: “Dán lên, che tin tức tố của cậu lại.”
Tô Dật Thuấn cầm lấy miếng dán, gọi Cẩu Đông Tây trong đầu, hỏi nó dùng thứ này kiểu gì.
Cẩu Đông Tây không trả lời, chỉ ném ra một tấm sơ đồ cơ bản từ kho kiến thức của nó cho cậu xem.
Rõ ràng đang thực hiện triệt để chiến dịch phớt lờ đứa ký chủ mất nết.
Tô Dật Thuấn nhìn sơ đồ hướng dẫn, dán miếng cách ly lên sau gáy, phong kín hoàn toàn tin tức tố, không để rò rỉ chút nào.
Cậu nhẹ nhàng gọi thử vài tiếng “Cẩu Đông Tây”, dỗ dành hệ thống một hồi, cuối cùng thậm chí còn đồng ý sau này không gọi tên đầy đủ nữa, chỉ gọi là “Đông Đông”.
Cái tên này nghe tươi sáng hơn nhiều, cũng… bình thường hơn.
Tiểu hệ thống trong nháy mắt lại quay về trạng thái nắng đẹp, vui vẻ tha thứ cho ký chủ, Tô Dật Thuấn cũng nhẹ lòng hẳn.
Dỗ xong hệ thống, Tô Dật Thuấn liền nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát người đàn ông đang lái xe.
Ngũ quan người này rất sắc nét, hốc mắt sâu, môi mỏng luôn mím chặt khiến gương mặt toát ra vẻ lạnh lùng khó gần. Ngay cả mùi tin tức tố cũng là hương gỗ phủ rêu, trầm ổn xen lẫn một chút sắc bén. Tô Dật Thuấn nghi ngờ hắn xịt nước hoa, chứ tin tức tố mà phức tạp thế này thì…
Đỗ Hàn Sương từng có nhiều năm trong quân đội, quá quen với cảm giác bị nhìn chằm chằm. Hắn sớm nhận ra thiếu niên ghế sau đang nhìn mình, nhưng không vạch trần.
Hắn từng bị nhìn ngó bởi vô số người.
Nhưng chỉ có ánh mắt của một người… là khiến hắn không thể rời mắt.
Tô Dật Thuấn thật ra cũng chỉ ngắm nhìn Đỗ Hàn Sương một lúc rồi thôi, cảm thán khoảng cách hình thể giữa Alpha và Omega, sau đó cúi đầu nhìn vết thương trên người mình.
Thân thể này chắc tầm mười sáu, mười bảy tuổi, còn đang đeo cặp sách. Vết thương trên người đến từ đâu chứ?
Cậu nhớ lại đám nữ sinh gây chuyện hồi sáng, họ mặc đồng phục giống hệt cậu, nhưng thái độ thì chẳng thân thiện tí nào.
Tô Dật Thuấn mơ hồ đoán được chút manh mối, cậu kéo khóa cặp ra.
Chiếc cặp trống rỗng, chỉ có hai ba quyển sách vất vưởng, không còn gì khác.
Bìa sách rách nát, sách giáo khoa bị xé tan tành, lật ra bên trong chỉ toàn là lời chửi rủa và sỉ nhục.
Bìa sách tiếng Anh bị viết nguệch ngoạc bằng bút marker đỏ dòng chữ to đùng: “bixxh”, kèm theo dòng tiếng Trung:
“Mời mày đi chết đi, càng nhanh càng tốt.”
Ngón tay Tô Dật Thuấn run lên, cổ họng như bị nghẹn lại.
Trong đầu cậu vang lên tiếng người ta nhạo báng:
“Cha mày là ai còn không biết, đồ tạp chủng…”
“Mày là thứ phế vật gì? Mày xứng chắc?”
“Mày giống mẹ mày, dơ dáy đến phát khiếp.”
Rồi lại vang lên tiếng gào thét điên cuồng của mẹ cậu:
“Tao sinh mày ra để làm gì! Mày cũng khinh tao phải không! Tô Dật Thuấn! Mày cũng khinh tao phải không?!”
Người phụ nữ vừa khóc vừa gào, Tô Dật Thuấn chợt nhớ về thời thơ ấu tối tăm và tuyệt vọng của mình.
Sự nhạo báng và khinh miệt của tất cả mọi người, hợp lại thành một cuộc đời mà cậu không thể quay đầu, cũng không muốn nhớ lại nữa.
Vậy mà cậu vừa bước vào thế giới này, lại phải trải qua tất cả thêm một lần.
Lúc nhìn qua kính chiếu hậu, Đỗ Hàn Sương vô tình phát hiện hốc mắt Tô Dật Thuấn lại đỏ lên.
Giọt nước mắt dường như lại sắp rơi, mà hắn đã quá quen với hình ảnh này rồi.
Hắn đã từng thấy Tô Dật Thuấn khóc rất nhiều lần.
Nhưng lần này… lại có chút gì đó khác.
Rõ ràng là đau khổ đến vậy, nhưng cậu vẫn cố giơ tay lên, siết chặt lấy cánh tay mình, cố không để nước mắt rơi ra.
Cậu nhìn vào kính chiếu hậu, giao ánh mắt với Đỗ Hàn Sương, rồi thốt lên:
“Anh nhìn cái gì?”
Chỉ một câu như vậy, mà tựa như bấm vào nút mở. Nước mắt cậu lập tức như vỡ đê, lặng lẽ chảy xuống gương mặt.
Cậu thật sự quá đau khổ.
Lần này, không còn sự mỉa mai với sự yếu đuối của nguyên thân nữa.
Vì những ngày tuyệt vọng như thế, cậu cũng từng trải qua.
Bầu trời đen kịt, mây mù bao phủ, ngay cả cuộc đời cũng bị phủ lên một tầng sương dày đặc khiến người ta chỉ muốn chết đi cho rồi.