Suốt hai mươi mốt năm đầu đời, Tô Dật Thuấn ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền để sống sót, quanh năm lăn lộn ở sàn đấu quyền anh chui, thật sự chưa từng nghe qua ABO là cái thể loại gì.
Cậu nghiêm túc hỏi: “ABO là gì? Nhiệm vụ của tôi là gì? Sau khi hoàn thành thì được thưởng cái gì?”
Hệ thống bắt đầu giảng giải thiết lập thế giới ABO cho cậu, đến đoạn nói rằng đàn ông cũng có thể sinh con, Tô Dật Thuấn lập tức lấy tay che bụng, cảm giác cả thế giới quan của mình vừa sụp đổ rầm rầm.
“Nhiệm vụ của ký chủ cực kỳ đơn giản, chỉ cần không để phản diện yêu nam chính là được!”
“À? Vậy tôi phải làm sao mới khiến hắn không yêu nam chính?”
“Rất đơn giản nha!” Giọng điện tử của hệ thống đầy hưng phấn: “Cậu khiến hắn yêu cậu là được rồi!”
“…”
Tô Dật Thuấn không hỏi nữa, vì cậu có linh cảm rằng nếu hỏi thêm, kiểu gì cái hệ thống này cũng sẽ bảo cậu… sinh cho vai ác một đứa con là xong.
Đây là cái gọi là nhiệm vụ đơn giản dễ làm?
Đúng là nhảm nhí hết chỗ nói.
“…Vậy phần thưởng của tôi đâu? Tôi có thể trở lại thế giới ban đầu không?”
“Không được đâu, ký chủ có thể chọn ở lại thế giới này hoặc tùy ý rút một thế giới khác trong hệ thống để tiếp tục cuộc sống tiếp theo.”
Tô Dật Thuấn hơi nhíu mày, có vẻ đang suy nghĩ, không lên tiếng. Nhưng hệ thống rõ ràng không định để cậu tiếp tục trầm tư, vui vẻ chen lời: “Ký chủ thân mến, còn một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng nè!”
“Chuyện gì?”
“Cậu có thể đặt tên cho tôi đó!”
Giọng hệ thống tràn đầy mong đợi và háo hức, Tô Dật Thuấn mơ hồ nghe thấy trong đầu lại bắt đầu vang lên điệu kèn xô-na náo loạn. Cậu im lặng một lúc lâu, rồi đáp lại kỳ vọng của nó:
“…Vậy gọi cậu là Cẩu Đông Tây đi.”
“…Gì cơ?”
“Cẩu Đông Tây.”
Hệ thống cuối cùng giận dỗi âm thầm offline, trước khi tắt còn bị bắt phải đổi tên thành Cẩu Đông Tây. Tô Dật Thuấn nghe thấy tiếng nó nức nở, trong lòng có hơi chột dạ.
Tô Dật Thuấn đại khái hiểu được sơ qua cốt truyện nguyên bản xoay quanh Đỗ Hàn Sương.
Cũng giống như bao phản diện bi tình khác, Đỗ Hàn Sương từ nhỏ đã chẳng được ai thương yêu, chỉ có nam chính là người đầu tiên cho hắn chút ấm áp. Hắn ghi lòng tạc dạ thứ ngọt ngào nhỏ bé ấy, thầm yêu nam chính suốt bao năm. Đáng tiếc, thanh mai trúc mã từ xưa chưa bao giờ thắng được duyên phận, bạn đời định mệnh của nam chính đã xuất hiện.
Vì yêu sinh hận, Đỗ Hàn Sương làm ra vô số chuyện rối tung rối mù, cuối cùng cũng rút lui, chúc phúc cho bọn họ.
Tô Dật Thuấn tạm thời chưa có đánh giá gì về Đỗ Hàn Sương. Dù sao tất cả những thứ hệ thống nói cũng chỉ là nhân vật trong truyện, còn về thân phận của nguyên chủ thì hệ thống lại không nói gì, cứ liên tục bảo đây là nhiệm vụ nhánh, bắt cậu tự tìm hiểu.
Chỉ là, cậu tạm thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cổ chân trái của cậu hơi đau. Bị thương là chuyện thường như cơm bữa với Tô Dật Thuấn nên cậu chẳng mấy để tâm, nhưng thân thể mới này có vẻ không đồng ý lắm. Mới đi được vài bước, cơn đau buốt đến mức xuyên tim, nước mắt cũng bắt đầu trào ra không kiểm soát nổi.
Tô Dật Thuấn kinh ngạc.
Vừa lau nước mắt vừa khập khiễng bước ra khỏi con hẻm tối, trong lòng còn không quên chửi rủa cái thân thể mềm yếu như bột mì này.
Bị thương có gì đáng để khóc?
Năm xưa Thuấn ca từng bị đánh gãy ba cái xương sườn mà vẫn nhảy nhót như thường.
Tô Dật Thuấn cắn răng oán thán trong nước mắt—vì sao lúc nào cũng là thiết lập Omega truyền thống?
Cho cậu làm Alpha đi, cậu với Đỗ Hàn Sương song kiếm hợp bích không được à?!
Cuối cùng, Tô Dật Thuấn lê lết ra khỏi con hẻm tối.
Hốc mắt cậu còn đỏ, tay phải đang lau những giọt nước mắt mới chảy ra, mày cau chặt lại, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta thương xót.
Chỉ có Tô Dật Thuấn biết, thật ra cậu chẳng khổ sở gì cả, chỉ là trong lòng nghẹn một bụng tức, không có chỗ phát tiết.
Cậu vẫn còn đang nghĩ về cái chết lãng xẹt vì tranh bóng, bị ném vào một thế giới kỳ quái, mất luôn cơ bụng từng đồng hành bao năm với mình, mất cả mười lăm centimet quý báu, thậm chí có khả năng còn phải sinh con… nghĩ đến là muốn điên.
Ngay lúc đó, có người chắn ánh sáng trước mặt cậu.
“Nha, đây chẳng phải là nhị thiếu gia nhà họ Tô sao? Tưởng cậu sớm đã bay cao làm phượng hoàng rồi chứ, sao giờ vẫn nghèo túng thế này?”
Ngực Tô Dật Thuấn phập phồng dữ dội—rõ ràng là sắp nổi điên. Cậu ngẩng đầu lên, mắt còn hơi ướt, đứng trước mặt là bốn năm nữ sinh, ai cũng xinh đẹp, cậu có thể ngửi được mùi hương đặc trưng của Omega trên người họ.
Cô gái dẫn đầu nhìn thấy cậu không dám phản ứng, lại càng đắc ý, bước lên định đánh cậu, nhưng bị Tô Dật Thuấn đá một phát vào ngực, bay ra xa luôn.
Bốn người còn lại đều choáng váng. Nhưng Tô Dật Thuấn thì không định dừng lại.
Hôm nay tâm trạng cậu vốn đã tệ đến muốn phát điên, còn nói gì mà không đánh phụ nữ chứ? Hiện tại cậu cũng là một Omega mềm yếu đây này, nếu nói lý lẽ thì có lẽ cậu có thể vừa đánh vừa khóc đẹp hơn bất kỳ ai!
Cả năm cô gái đều bị cậu xử lý gọn, ai cũng bị đánh vào mặt, không sót một ai.
Họ vốn đã quen thói bắt nạt Tô Dật Thuấn trước đây, nào ngờ hôm nay con thỏ trắng nhỏ bé ấy lại ra tay tàn nhẫn như vậy, chưa đầy vài phút đã khóc lóc bỏ chạy sạch sẽ.
Tô Dật Thuấn nhìn theo bóng họ rút lui, đợi đến khi không còn ai trong tầm mắt, cậu mới ngồi bệt xuống đất.
Cổ chân trái đau đến không nhấc nổi, lúc nãy đánh người hoàn toàn là nhờ cố gắng gồng gánh, giờ thì hết hơi rồi.
Mũi cậu cũng đỏ ửng, gọi “Cẩu Đông Tây” hai lần trong đầu, nhưng hệ thống không thèm đáp, chắc vẫn đang giận.
Tô Dật Thuấn ngồi bệt trên đất, ngay cả nhà của nguyên chủ ở đâu cũng không biết, trong lòng chỉ thấy số phận mình thật thê thảm.
Vì tranh một quả bóng mà chết, giờ còn phải lang thang đầu đường.
Cậu thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy không xa có một chiếc siêu xe đỗ lại. Từ ghế lái bước xuống là một người đàn ông, ngay sau đó—hắn tiến về phía cậu.
Người đàn ông có mắt phượng sắc sảo, sống mũi cao thẳng, lớn lên rất đẹp nhưng lại không giấu được khí chất lạnh lẽo sắc bén, mày nhếch lên đầy hung hãn và xa cách, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.
Tô Dật Thuấn ngây người nhìn hắn, chăm chú không rời mắt. Đỗ Hàn Sương cúi người, nhìn kỹ cổ chân cậu đã sưng phù như bánh bao, sau vài giây trầm mặc, mới không tình nguyện mà bế cậu lên.
“Lần sau đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”