◎Ý là bị đuổi học đó◎
Giang Tảo đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, cậu vẫn chưa quen lắm.
Cặp kính này là do Dung Tĩnh Thừa chuẩn bị cho cậu, sau khi cắt tóc mái cho cậu, anh đã ngắm nghía cậu một lúc lâu rồi lấy ra một cặp kính gọng đen không độ đưa cho cậu, mỉm cười nói rằng như vậy sẽ không còn ai nhòm ngó vẻ đẹp của Tiểu Tảo nữa.
Tuy Giang Tảo cảm thấy lời nói của anh thật ghê tởm nhưng khi nhìn vào gương thấy cả gương mặt mình lộ ra, cậu thầm nghĩ nếu không có gì che chắn thì đúng là sẽ gặp phải những phiền phức có thể lường trước được, thế nên cậu cũng không từ chối sử dụng cặp kính này.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng. Chuông báo vào giờ đọc sách buổi sáng vừa reo, vài học sinh còn lác đác bên ngoài chưa vào lớp vội vàng tăng tốc chạy vào. Giang Tảo đứng ngoài cửa lớp 11A19, lại đẩy nhẹ gọng kính một lần nữa rồi bước vào.
Cậu đứng trên bục giảng nhìn bao quát một lượt xuống dưới, vì đây là lớp được tách ra dựa trên nền tảng các lớp cũ nên sĩ số lớp rất ít, cộng thêm Giang Đồng và Lục Xá mới vào cũng chỉ có hai mươi tư người, hơn nữa chỉ có hai học sinh nữ.
Giang Tảo nhướng mày, hiện tạI số người trong phòng học tính cả cậu cũng chưa vượt quá hai con số, đa số học sinh đứa thì nói cười, đứa thì nghịch điện thoại.
Nhìn thêm một lượt nữa, ở hàng đầu tiên, chỗ ngồi duy nhất có người là của Giang Đồng. Hàng cuối cùng có một học sinh nam có ngoại hình ưa nhìn mặc áo sơ mi trắng, đang chống cằm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ấy. Lúc Giang Đồng quay đầu lại nhìn thì vừa hay chạm phải ánh mắt của học sinh nam đó, cậu ấy sững người rồi vội vàng quay đi cúi đầu xuống, miệng trề ra thật dài.
Giang Tảo thầm thở dài, đang diễn cái vở kịch tình cảm học đường gì thế này không biết.
Giang Tảo gõ nhẹ lên bục giảng hai cái để ra hiệu cho mọi người chú ý, cậu lên tiếng tự giới thiệu: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, đồng thời cũng dạy môn Ngữ Văn, tôi tên là Giang Tảo."
Cậu viết tên mình lên bảng trắng rồi cầm lấy cuốn sổ điểm danh: "Tiếp theo, tôi sẽ điểm danh, ai được gọi tên thì giơ tay lên – Đại Sở."
Cô gái ngồi ở vị trí gần cửa sổ đang đọc sách giơ tay lên, còn chẳng thèm ngẩng đầu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Phương Hàn."
Không có ai trả lời, Giang Tảo đánh một dấu vào sổ điểm danh rồi đọc tiếp: "Quan Tuấn Tiệp."
Vẫn không có ai đáp lại, Giang Tảo lại đánh thêm một dấu nữa.
Cậu tiếp tục đọc xuống dưới, số lần không có ai trả lời còn nhiều hơn số lần có người lên tiếng. Giang Tảo không hề sốt ruột, từ từ đọc đến hai cái tên cuối cùng: "Giang Đồng."
Giang Đồng giơ tay cao hết cỡ, nói lớn đầy khí thế: "Có!"
Giang Tảo nhìn cậu ấy với ánh mắt thoáng ý cười rồi đọc cái tên cuối cùng: "Lục Xá."
"Có." Chiếc áo sơ mi trắng ở hàng cuối cùng giơ tay lên.
Giang Tảo đặt sổ điểm danh xuống, vặn nắp bình giữ nhiệt ra, uống một ngụm nước rồi mới nói: "Tỷ lệ vắng mặt của lớp chúng ta cao thật đấy nhỉ. Mong là các bạn có thể liên lạc được với những người không có mặt—"
Tiếng chuông leng keng vang lên, một cô gái ăn mặc thời thượng, xinh đẹp, chẳng có chút dáng vẻ học sinh nào đứng ngoài cửa. Cô ấy nhìn Giang Tảo trên bục giảng rồi sững người, sau đó nở một nụ cười tươi như hoa: "Lẽ nào thầy chính là giáo viên chủ nhiệm mới của chúng em sao?"
"Đúng vậy." Giang Tảo liếc nhìn sổ điểm danh: "Em là Tống Cấm Đồng?"
Cô gái giơ tay làm dấu chữ V: "Vâng ạ, em chính là Tống Cấm Đồng, chào thầy!"
Giọng nói hoạt bát, vui tươi của thiếu nữ rất dễ khiến tâm trạng người khác cũng trở nên phấn chấn theo. Giang Tảo chỉ dùng giọng điệu bình thản nói: "Em đến muộn, lần sau chú ý nhé. Màu vào đi."
Nụ cười của Tống Cấm Đồng hơi cứng lại trong giây lát, rồi sau đó cô ấy lại cười rạng rỡ hơn. Cô ấy bước vào nhìn quanh các chỗ ngồi rồi nói với Giang Tảo: "Thầy ơi, em ngồi đâu ạ? Chỗ cũ của em bị chiếm mất rồi!"
Cô ấy đưa tay chỉ về phía Đại Sở. Đại Sở ngẩng đầu nhìn cô ấy, cũng không có động tĩnh gì, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tống Cấm Đồng cười tủm tỉm nhìn Giang Tảo, ý muốn nói: Thầy phải giải quyết cho em đi.
Giang Đồng lo lắng nhìn theo. Màn ra oai phủ đầu đến nhanh vậy sao? Anh trai có ứng phó được không? Cậu ấy có nên làm gì đó không? Nhưng cậu ấy phải làm thế nào đây?
Những học sinh khác cũng đều bỏ việc đang làm xuống, nhìn sang với vẻ thích thú hóng chuyện. Tuy bọn họ chẳng hiểu gì về giáo viên chủ nhiệm mới, nhưng nghe giọng điệu lúc cậu nói chuyện không cao không thấp, tốc độ nói không nhanh không chậm, cộng thêm cách ăn mặc có phần bảo thủ, tạo cho người ta cảm giác là người hướng nội có tính cách hiền lành, nói cách khác là chẳng có tí sức răn đe nào.
Vậy cậu sẽ đối phó thế nào đây? Sẽ không khóc đấy chứ?
Cách đối phó của Giang Tảo rất đơn giản: "Vừa mới khai giảng, tôi vẫn chưa xếp chỗ ngồi. Em cứ tìm một chỗ nào đó ngồi tạm trước đi, sau này tôi sẽ dựa vào tình hình để xếp lại.”
Tống Cấm Đồng bĩu môi, khẽ "chậc" một tiếng rồi ngay sau đó lại nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Vâng ạ, vậy để em xem nên ngồi đâu thì được nhỉ..."
Một nam sinh giơ tay cao lên hét: "Chị Đồng, ngồi chỗ em này, tụi em đang thiếu một người đánh bài."
Tống Cấm Đồng tỏ vẻ chán ghét: "Không thèm, một đám con trai các cậu, hôi chết đi được."
Cô ấy nhìn quanh một lượt rồi khi thấy Lục Xá ở hàng cuối cùng thì mắt sáng lên, cô ấy chạy lóc cóc lại đó: "Ủa, chẳng phải đây là học sinh xuất sắc Lục sao, sao cậu lại đến lớp chúng mình thế? Chỗ này không có ai ngồi phải không? Tớ ngồi cạnh cậu được không?"
Lục Xá đậy nắp bút lại rồi đẩy quyển vở bài tập trên bàn sang nửa còn trống, giọng điệu không nóng không lạnh đáp: "Không được."
"Ha ha, chị Đồng bị từ chối rồi!" Nam sinh lúc nãy vừa mời cô ấy cùng người bên cạnh hùa vào trêu chọc.
Tống Cấm Đồng quay đầu lại lườm một cái sắc lẻm: "Chu Nguyên, cậu muốn chết hả?"
Chu Nguyên cà lơ phất phơ chống hai tay ra sau gáy, cười không biết sợ: "Chị Đồng ơi, người từ chối chị có phải em đâu, chị trút giận lên em cũng vô ích thôi à."
"Tôi thấy cậu đúng là cả một kỳ nghỉ hè không bị tôi xử lý nên ngứa da rồi đây mà." Tống Cấm Đồng lại chạy đến đấm Chu Nguyên một trận túi bụi.
Những học sinh khác người thì làm việc riêng của mình, người thì cười rôm rả đứng xem trò hề này.
Nếu dùng một từ để miêu tả những gì đang diễn ra trong phòng học này thì đó chính là "mất kiểm soát".
Giáo viên chủ nhiệm đang có mặt ở đó, vậy mà vẫn để học sinh mất kiểm soát thì không thể nói là không tắc trách được. Nhưng Giang Tảo chỉ đứng trên bục giảng lặng lẽ quan sát, hoàn toàn không có ý định ngăn cản, thậm chí cậu còn lười biếng ngáp.
Quá trình Tống Cấm Đồng "bạo hành" Chu Nguyên kéo dài ba phút, rồi cô ấy cũng không đánh nổi nữa. Trò này của bọn họ vốn là để ra oai phủ đầu giáo viên mới, cũng là để thử xem giới hạn của đối phương đến đâu. Thế nhưng thử cả buổi mà đối phương vẫn cứ đứng đó trơ trơ, chẳng hề hấn gì, cứ như đang xem gánh xiếc biểu diễn vậy.
Lúc này Tống Cấm Đồng cảm thấy mình giống như một con hề.
Cô ấy vỗ vào đầu Chu Nguyên: "Da dày thịt béo, đánh cậu mà tay tôi cũng đau theo đây này."
"Là tự chị muốn đánh mà." Chu Nguyên ngây thơ nói, mắt cũng nhìn sang Giang Tảo. Lâu như vậy mà không có phản ứng gì, là do tính cách quá tốt hay là vốn dĩ chẳng thèm để tâm.
Tống Cấm Đồng hừ lạnh một tiếng rồi quay người ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh.
Ngoại trừ Giang Tảo, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Giang Tảo lên tiếng: "Tất cả đã ngồi ổn định rồi chứ? Vậy tôi nói tiếp đây."
"Mong các bạn học sinh liên lạc với những người chưa đến, thông báo cho họ mau chóng đến đúng quy định." Giang Tảo nói.
Không một ai có phản ứng gì với câu nói này, nếu không phải vì muốn xem giáo viên chủ nhiệm mới là người hay ma thì ai lại muốn đến lớp từ sáng sớm thế này chứ, ngủ còn chưa đủ giấc nữa là.
Giang Tảo nói tiếp: "Lát nữa sau lễ khai giảng, tôi sẽ điểm danh lại một lần nữa. Những ai không có mặt thì sau này có thể không cần đến nữa."
"Ồ?" Tống Cấm Đồng giơ tay lên, ngây thơ hỏi: "Thầy Giang, ý thầy là sao ạ?"
"Ý là đuổi học đó." Giang Tảo giải thích.
Một tràng huýt sáo chế giễu vang lên. Nói đuổi là đuổi, cậu tưởng mình là ai chứ, nghĩ bọn họ dễ bị dọa thế chắc.
Giang Tảo mỉm cười, cậu cầm sổ điểm danh nói: "Ngoại trừ hai bạn học sinh mới chuyển đến, mỗi người trong lớp này đều đã có đầy đủ các lỗi vi phạm để đạt tiêu chuẩn bị đuổi học. Cho nên, đừng nghi ngờ lời của tôi, tôi đang rất nghiêm túc đó."
Cả phòng học chìm vào im lặng.
"Mọi người tự học đi." Giang Tảo nói xong thì nhìn sang Giang Đồng: "Giang Đồng, Lục Xá, hai em đi theo tôi nhận sách mới."
"A– vâng ạ!" Giang Đồng lập tức đứng dậy, Lục Xá cũng từ từ đứng lên.
Ra khỏi phòng học, thấy xung quanh không có ai, những lời Giang Đồng đã nén trong bụng cả buổi cuối cùng cũng có cơ hội để nói ra: "Anh—"
Giang Tảo sửa lại: "Ở trường phải gọi anh là thầy."