◎Là em nói muốn nhìn thấy dáng vẻ anh để tóc dài mà◎
Giang Tảo đã hoàn tất thủ tục nhận việc ngay trước ngày khai giảng một hôm.
Người làm thủ tục cho cậu suốt cả quá trình đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sự thương hại, điều này khiến Giang Tảo thấy rất khó hiểu.
Cuối cùng thắc mắc này cũng được Giang Đồng giải đáp.
Giang Đồng tức tối nói: "Đương nhiên là thương hại anh rồi, vì lớp anh sắp chủ nhiệm là lớp 11A19 đó!"
"Ồ?" Giang Tảo thoải mái nằm dài trên ghế sô pha, đây là căn hộ đơn của cậu, cách bài trí trang hoàng đều rất hợp ý cậu, đồ đạc cũng đầy đủ, cậu chỉ cần xách vali đến ở là được.
Thấy dáng vẻ chẳng mấy để tâm của cậu, Giang Đồng vừa tức vừa bực, để cậu hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu ấy cao giọng nói: "Lớp 11A19 nổi danh là 'Trại Tập Trung Đồ Bỏ Đi' đó, toàn là học sinh cá biệt thôi, rất khó trị!"
Động tác lướt điện thoại của Giang Tảo hơi khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Đồng: "Vậy anh chuyển em vào lớp này, chẳng phải là hại em rồi sao?" - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Giang Đồng không ngờ cậu lại nói vậy, cậu ấy sững người một lúc rồi vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu. Dù sao em cũng không thích lớp cũ cho lắm, chuyển đi cũng chẳng sao, ở cùng anh thì mẹ cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để ai bắt nạt em đâu, phải không?"
Nụ cười của cậu thiếu niên rạng rỡ, nhưng Giang Tảo lại tỏ vẻ đăm chiêu: “Ở lớp cũ, em bị bắt nạt đúng không?"
Nụ cười của Giang Đồng cứng lại, ánh mắt cậu ấy nhìn sang chỗ khác, giọng nói thiếu tự nhiên: "Đâu có đâu ạ."
Giang Tảo cười khẩy: "Thôi đi, anh cũng từng học ở đây, nề nếp cái trường này thế nào anh còn rõ hơn em đó."
Trường Trung học Gia Ấm là trường tư thục, đa số những học sinh ở đây không giàu thì cũng có gia thế. Còn những học sinh không giàu cũng chẳng có gia thế thì đương nhiên sẽ trở thành đối tượng bị đám cậu ấm cô chiêu kia bài xích, bắt nạt. Giang Đồng vào được đây cũng là nhờ mối quan hệ của nhà họ Lâm. Lâm Đường cũng học ở đây, xem ra chuyện này cũng có phần của cậu ta.
Giang Đồng im lặng không nói gì.
Giang Tảo xoa trán: "Anh sẽ không nói cho mẹ biết đâu, em cứ yên tâm học tập ở lớp mới, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa."
"Vâng!" Giang Đồng mỉm cười rạng rỡ: "Anh, cảm ơn anh."
Giang Tảo "ừ hử" một tiếng cho qua rồi cầm cuốn sổ điểm danh của lớp bên cạnh lên lật xem.
Giang Đồng ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Anh, thật ra cũng có người đối xử với em rất tốt."
"Vậy à?"
Giang Đồng mỉm cười kể: "Bạn cùng bàn của em rất quan tâm em. Bạn ấy học cực giỏi, lần nào thi cũng đứng nhất khối, lại còn rất đẹp trai, chỉ có điều tính cách hơi lạnh lùng, mọi người đều thầm gọi bạn ấy là nam thần cấm dục, he he."
Ánh mắt Giang Tảo dừng lại ở dòng cuối cùng của sổ điểm danh. Cậu có ấn tượng với cái tên đứng nhất khối này, lúc làm thủ tục nhận việc, cậu đã đi ngang qua bảng thông báo, trên đó có dán bảng xếp hạng kỳ thi cuối kỳ. Cậu chỉ liếc xem qua loa vài lần, vậy mà lại nhớ được cái tên đứng đầu bảng.
Giọng Giang Đồng khi nói có hơi buồn bã: "Nhưng bây giờ em chuyển lớp rồi, chắc em sẽ không được thường xuyên gặp cậu ấy nữa.”
"Bạn cùng bàn của em tên Lục Xá à?" Giang Tảo hỏi.
Giang Đồng ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"
Giang Tảo lật ngược cuốn sổ điểm danh, chỉ vào cái tên ở dòng cuối cùng: "Nếu không phải là trùng tên thì chắc đây là cậu ấy rồi."
Cơ sở để phán đoán rất đơn giản, phía trên Lục Xá là Giang Đồng. Giang Đồng là học sinh từ lớp khác chuyển đến, vậy người đứng sau em ấy có lẽ cũng vậy.
Giang Đồng không thể tin nổi, trợn tròn mắt nói: "Sao lại có thể..."
Giang Tảo cười nói: "Không phải em không nỡ xa cậu ấy sao? Như vậy chẳng phải tốt hơn à? Sau này anh sẽ xếp hai đứa ngồi cùng nhau, để các em tiếp tục làm bạn cùng bàn."
"Không phải, không phải!" Giang Đồng không thể chấp nhận được: "Lục Xá học giỏi lại có phẩm chất tốt, cậu ấy ưu tú như vậy, sao có thể đến một cái lớp như thế được, sẽ hủy hoại cậu ấy mất!"
Giang Tảo tỏ vẻ không đồng tình: "Không phải em cũng đến lớp đó rồi sao? Cũng sẽ hủy hoại em à?"
"Không giống nhau đâu!" Giang Đồng vò đầu bứt tai rồi lấy điện thoại ra: "Không được, em phải hỏi cậu ấy xem rốt cuộc là như thế nào!”
Thấy cậu ấy mở ứng dụng nhắn tin rồi bắt đầu soạn tin, Giang Tảo hỏi: "Gọi điện thoại không phải nhanh hơn sao?"
Động tác của Giang Đồng khựng lại một chút, vẻ mặt cậu ấy bắt đầu trở nên khó xử, ngượng ngùng. Cậu ấy lí nhí nói: "Nếu gọi điện thoại... nghe thấy giọng cậu ấy, có nhiều lời sẽ không nói ra được..." ( truyện trên app T•Y•T )
Giang Tảo nhướng mày, không nói gì thêm, cậu đặt cuốn sổ điểm danh xuống rồi đứng dậy: "Em cứ từ từ mà rối rắm đi nhé, anh ra ngoài trước đây. Bao giờ em về thì nhớ khóa cửa cẩn thận đấy."
Tin nhắn vừa gửi đi vẫn chưa nhận được câu trả lời, Giang Đồng cũng không còn kích động như trước nữa. Nghe cậu nói muốn ra ngoài, cậu ấy bèn hỏi: "Anh lại ra ngoài với người đàn anh đã giới thiệu việc làm cho anh à?"
"Ừ." Giang Tảo vừa rót một cốc nước đang uống dở, vừa đáp bâng quơ một tiếng.
Giang Đồng không hiểu: "Quan hệ của hai người tốt thật đấy nhỉ, không phải nói là đã chín năm không gặp rồi sao? Em thấy hai người hoàn toàn không có chút xa cách nào cả."
Giang Tảo khẽ hừ một tiếng: "Lúc nào anh ấy chẳng như vậy, ngay cả với người mới gặp cũng có thể khoác vai bá cổ được, huống chi chỉ là chín năm không gặp, nhằm nhò gì.”
"Anh hiểu rõ anh ấy thật đấy." Giang Đồng cảm khái.
"Không hiểu." Giang Tảo đặt cốc nước xuống rồi đi ra cửa xỏ giày vào: "Cũng chẳng cần thiết phải hiểu, chỉ cần biết anh ấy là một người rất phiền phức là được rồi – Anh đi đây, em ở nhà ngoan nhé."
"Vâng, tạm biệt anh.”
*
Giang Tảo vừa xuống xe, tin nhắn của người mà cậu cho là rất phiền phức kia đã đến. Không cần xem cũng biết chắc chắn là đang khóc lóc kể lể tố cáo cậu đến muộn.
Giang Tảo cất điện thoại đi, cậu bước vào viện bảo tàng nghệ thuật tọa lạc tại khu tấc đất tấc vàng ngay tại trung tâm Kinh Thị.
Do sự ngẫu hứng của chủ nhân, hôm nay viện bảo tàng không mở cửa đón khách, Giang Tảo đi dọc theo hành lang vắng tanh, lần theo tiếng dương cầm thanh thoát đến phòng hòa nhạc lớn.
Trên sân khấu, Dung Tĩnh Thừa đang ngồi trước đàn dương cầm chơi một bản nhạc. Không còn vẻ tùy tiện như mọi khi, lúc này vẻ mặt anh là sự tập trung và nghiêm túc hiếm thấy.
Giang Tảo không đến làm phiền anh, cậu tìm một chỗ ngồi xuống.
Bản nhạc nhanh chóng đi đến đoạn kết. Dung Tĩnh Thừa đứng dậy cảm ơn, Giang Tảo thì vô tay.
Trong phòng hòa nhạc lớn chỉ có tiếng vỗ tay đơn độc yếu ớt này, nghe thật thảm thương. Dung Tĩnh Thừa tao nhã, ung dung cúi chào về hướng hàng ghế khán giả, vẫn như thể trước mặt anh là hàng ngàn hàng vạn người xem, khí thế ngút trời.
Dung Tĩnh Thừa bước xuống sân khấu, anh đi đến trước mặt Giang Tảo rồi mỉm cười hỏi cậu: "Bản nhạc anh mới sáng tác, em thấy có hay không?"
"Cũng không tệ." Giang Tảo nhận xét: "Buổi hòa nhạc lần tới có định biểu diễn không?"
"Không." Dung Tĩnh Thừa ngồi xuống bên cạnh cậu: "Đây là bản nhạc chỉ dành riêng cho em thôi đó."
"Xem ra đây là vĩnh hạnh của tôi rồi.” Giọng điệu của Giang Tảo hoàn toàn không để lộ chút cảm xúc nào khác.
Dung Tĩnh Thừa không để tâm, anh hỏi: "Em có đến buổi hòa nhạc tối mai không? Anh đã để dành chỗ đẹp nhất cho em rồi."
Giang Tảo từ chối: "Nghe riêng tư thế này là được rồi, tôi không muốn trở thành đối tượng bị người ta ngắm nghía đâu."
Dung Tĩnh Thừa cười hai tiếng, giọng điệu rất vui vẻ, anh nói: "Chỉ cần em muốn, sẽ không ai dám ngắm nghía em cả."
Một câu nói nhẹ như gió thoảng, Giang Tảo lười nghĩ xem chuyện này phải thực hiện thế nào, cậu không chút do dự nói: "Tôi không muốn."
"Được rồi." Dung Tĩnh Thừa không dây dưa, dễ dàng cho qua chủ đề này.
Anh bắt đầu một chuyện khác: “Em có hài lòng với căn hộ đó không? Anh bài trí theo sở thích của em đó."
"Cũng không tệ."
Dung Tĩnh Thừa nhìn gương mặt không mấy tươi cười của cậu: "Nhưng trông em có vẻ không được vui cho lắm."
Giang Tảo cong môi, nở một nụ cười giả lả: "Ban đầu nói chỉ đến làm giáo viên Ngữ Văn, kết quả lại còn phải kiêm luôn làm giáo viên chủ nhiệm, đột nhiên công việc nhiều hơn, sao mà vui nổi chứ."
Dung Tĩnh Thừa nghiêng đầu: "Ủa, anh quên nói với em rồi à? Ấy dà, xin lỗi xin lỗi, nhất thời quên mất, tha lỗi cho anh nhé."
Giang Tảo liếc xéo anh: "Lớn từng này rồi, giả vờ dễ thương trông ghê tởm lắm."
"Tiểu Tảo nói chuyện chẳng dễ nghe chút nào." Miệng thì nói vậy nhưng Dung Tĩnh Thừa lại hoàn toàn không có vẻ gì là không vui.
Giang Tảo tỏ vẻ đăm chiêu: "Tôi nghe nói biệt danh của lớp đó là 'Trại Tập Trung Đồ Bỏ Đi'."
"Đúng vậy. Tin tức của Tiểu Tảo nhanh nhạy thật đó." Dung Tĩnh Thừa mỉm cười giải thích: "Trong lớp đó toàn là những kẻ bỏ đi hết thuốc chữa, không ai đặt kỳ vọng vào bọn họ cả. Cho nên, cũng sẽ không có ai kỳ vọng em có thể cứu rỗi được bọn họ."
Giang Tảo cụp mắt xuống, sự lạnh nhạt và thờ ơ thể hiện trong lời nói của Dung Tĩnh Thừa hoàn toàn không tương xứng với giọng điệu dịu dàng của anh.
"Trại tập trung..." Giang Tảo nhắc lại cụm từ này rồi mỉm cười hỏi: “Muốn tôi thẩm phán bọn họ sao?”
Dung Tĩnh Thừa mỉm cười nói: "Tiểu Tảo chỉ cần làm những gì mình muốn làm là được. Nếu thật sự ghét bỏ, bây giờ từ chối làm giáo viên chủ nhiệm cũng được đó nha."
Giang Tảo tỏ ra không mấy để tâm: "Giáo viên chủ nhiệm có tiền thưởng riêng, không cần phải gây khó dễ với tiền bạc làm gì."
Dung Tĩnh Thừa làm ra vẻ đau lòng: "Em thật khiến anh đau lòng quá đi, anh còn tưởng Tiểu Tảo vì nể mặt anh nên mới đồng ý, không ngờ lại là vì tiền."
"Nếu nhất định phải nói là vì anh thì cũng không sai." Giang Tảo nói: "Dù sao thì lương cũng là do anh trả mà."
Dung Tĩnh Thừa mân mê tay cậu: "Tiểu Tảo vì tiền mà chuyện gì cũng chịu làm sao?"
"Tùy tình hình." Giang Tảo nói.
"Vậy có muốn vì tiền mà hẹn hò với anh không?" Dung Tĩnh Thừa hào hứng đề nghị.
Giang Tảo không thèm nghĩ ngợi mà từ chối thẳng: "Không muốn."
"Anh đau lòng lắm đó." Dung Tĩnh Thừa vừa nói vừa cụp mắt xuống, gương mặt điển trai của anh lại có vài phần đáng thương tội nghiệp.
Giang Tảo "xì" một tiếng, hiều năm không gặp, diễn xuất của người này càng thêm điêu luyện, khả năng nắm bắt tâm lý người khác cũng càng thêm tinh tế. Đúng là cậu rất dễ xiêu lòng trước kiểu này.
Giang Tảo dùng bàn tay rảnh rỗi vuốt lại tóc mái, muốn che đi đôi mắt, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Giây tiếp theo, tóc mái của cậu bị vén lên, tầm nhìn trở nên rõ ràng, Giang Tảo buộc phải đối diện với đôi mắt sâu thẳm đang ở ngay trước mắt.
Lúc Dung Tĩnh Thừa nhìn cậu, lúc nào trong mắt anh cũng ngập tràn ý cười, lần này cũng không ngoại lệ. Anh dùng đầu ngón tay mân mê lọn tóc mái của Giang Tảo rồi lên tiếng: "Ngày mai là phải lên bục giảng rồi, thân là thầy giáo mà cứ che mắt như vậy thì có phải là không thích hợp lắm không?"
Thân nhiệt của Dung Tĩnh Thừa hơi thấp, nhưng trong tiết trời mùa hè này thì nhiệt độ này vừa phải dễ chịu. Giang Tảo nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài đang vén tóc mái của mình, nói: "Đúng là nên cắt rồi."
"Để anh cắt cho em." Dung Tĩnh Thừa tự đề cử.
Giang Tảo không tỏ ý kiến gì, ánh mắt cậu dừng lại trên mái tóc dài đến thắt lưng của Dung Tĩnh Thừa: “Bảo lâu rồi anh chưa cắt tóc?”
"Chín năm."
Giang Tảo nhướng mày: "Tại sao không cắt?"
Dung Tĩnh Thừa vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, anh thoáng chút buồn bã: "Là em nói muốn xem dáng vẻ anh để tóc dài mà."
"Có chuyện đó nữa à?" Giang Tảo không nhớ ra.
Dung Tĩnh Thừa chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Giang Tảo thản nhiên thừa nhận: "Tôi không nhớ nữa."
Dung Tĩnh Thừa mỉm cười hỏi: "Không nhớ thì thôi vậy – bây giờ em cũng thấy rồi đó, có muốn anh cắt không?"
Giang Tảo đưa tay ra nắm lấy tóc anh. Sợi tóc mát lạnh mượt mà, chạm vào rất thích. Ký ức vốn đã im lìm của Giang Tảo dường như đang được đánh thức – hình như đúng là vào một buổi chiều nắng đẹp nào đó, khi Dung Tĩnh Thừa gối đầu lên đùi cậu, cậu đã mân mê mái tóc của anh không rời rồi nói muốn xem dáng vẻ đàn anh để tóc dài.
Giang Tảo lắc đầu: "Không cần đâu, cứ để như bây giờ là được rồi."