◎Uống quá nhiều trà, buồn nôn quá◎
Giang Tảo mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cậu là: tóc mái dài quá.
Cậu vuốt lọn tóc rủ xuống trước mắt, thầm nghĩ không biết đã bao lâu rồi chưa cắt mà tóc sắp che hết cả tầm nhìn rồi.
Cậu gạt tóc mái sang một bên, lúc này tầm nhìn mới trở nên rõ ràng hơn. Cậu lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt rồi khẽ chậc lưỡi. Chốn cũ người quen, tuyệt thật, cậu lại xuyên về rồi đây.
Nếu có câu hỏi "Ba lần đều xuyên vào cùng một cuốn sách là trải nghiệm thế nào?", Giang Tảo nghĩ chắc chắn mình là ứng cử viên sáng giá nhất để trả lời câu hỏi này.
Giây trước còn đang bị học trò thầm oán trách vì kéo dài giờ học, giây sau đã xuyên vào cuốn sách mình từng xuyên qua hai lần. Giang Tảo cố tìm niềm vui trong nỗi khổ, thầm nghĩ có lẽ đây là quả báo cho việc cố kéo dài tiết học trên đại học. Sau này cậu không cày cuốc nữa đâu, làm ơn cho cậu về đi mà.
Đương nhiên, lời hứa hẹn kiểu này chẳng có tác dụng gì cả. Một phút trôi qua, Giang Tảo vẫn ngồi yên vị trên chiếc ghế lạnh lẽo ở một góc phòng tiệc.
Giang Tảo bĩu môi vươn tay cầm lấy chiếc cốc trước mặt, bên trong là nước trà, một thứ hoàn toàn lạc quẻ so với không khí của buổi tiệc. Cậu cũng chẳng có ý định hòa nhập, dù sao thì cậu cũng chỉ là một vật hy sinh chẳng ai ưa mà thôi.
Giang Tảo nhấp một ngụm trà, cũng đã một thời gian rồi cậu không quay lại, cậu cần phải nhớ lại tình tiết trước đó.
Đây là một cuốn truyện theo motip cậu chủ thật giả. Nhân vật cậu xuyên vào chính là cậu chủ thật. Vốn dĩ phải được hưởng cuộc sống xa hoa ngay từ khi mới lọt lòng, thế nhưng vì bị ôm nhầm mà cậu chủ thật này đã trải qua cả tuổi thơ và thời niên thiếu trong cảnh nghèo túng. Thêm vào đó, bố mẹ nuôi lại bận rộn mưu sinh, vì thiếu thốn sự quan tâm khiến tính cách của cậu ấy trở nên âm u, lầm lì, chẳng ai ưa nổi, thứ duy nhất cậu ấy có thể tự hào chính là việc học. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Mãi cho đến năm lớp chín, cậu chủ thật mới được bố mẹ ruột tìm về, nhận lại người thân. Cùng lúc khi cậu ấy nhận tổ quy tông, cậu ấy cũng gặp được đứa trẻ bị ôm nhầm còn lại, nhân vật chính của cuốn sách này – cậu chủ giả Lâm Nhiên. Cậu chủ giả này thì may mắn hơn cậu ấy nhiều, cậu ta lớn lên trong sự nuông chiều hết mực của nhà họ Lâm, muốn sao được vậy. Bản thân cậu ta cũng rất có chí tiến thủ, kéo đàn violin cực hay, là thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ. Vì là đứa con mình một tay nuôi lớn nên vợ chồng nhà họ Lâm không nỡ để cậu chủ giả quay về chịu khổ với bố mẹ ruột, họ đã giữ cậu ta lại bên cạnh nuôi nấng.
Hai đứa trẻ lớn lên trong hai môi trường khác biệt, nếu nhìn riêng thì không thấy gì nhưng đặt cạnh nhau thì đúng là một trời một vực. Cậu chủ giả thì hoạt bát, phóng khoáng, dễ dàng hòa đồng với tất cả mọi người. Trong khi đó, cậu chủ thật lại có tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc nông cạn, ngoài việc học ra thì chẳng được tích sự gì. Ban đầu, vợ chồng nhà họ Lâm còn có thể vì áy náy và thương xót mà bỏ qua những khuyết điểm này, nhưng thời gian lâu dần, khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét. Dù sao nhà họ Lâm ở cái đất Kinh Thị này cũng là một gia tộc giàu có tiếng tăm lừng lẫy, người thừa kế lại chẳng ra hồn thế này cũng khiến họ mất mặt. Dần dà, họ bắt đầu ghẻ lạnh chính con ruột của mình, dồn hết tâm tư vào đứa con nuôi vốn rất hợp ý họ.
Nhận thấy thái độ của bố mẹ, cậu chủ thật càng cố gắng học hành hơn nữa để mong được họ công nhận. Chỉ tiếc là trong mắt vợ chồng nhà họ Lâm, cậu ấy chỉ là một tên mọt sách suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào giải bài tập, hoàn toàn lạc lõng với họ, vì thế lại càng thêm không ưa. Và mọi chuyện cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn tai hại này, cậu chủ thật ngày càng trở nên u uất và cô độc.
Giang Tảo đưa tay lên xoa trán, tự giễu cười một tiếng. Những mãi sau này cậu mới biết chuyện này.
Lần đầu tiên xuyên sách, Giang Tảo hoàn toàn không hay biết gì về mọi chuyện, chỉ cảm nhận được khát khao học tập mãnh liệt của nguyên chủ. Ngay lập tức, cậu nảy sinh cảm giác đồng cảm sâu sắc như gặp được người cùng chí hướng. Thế là, với suy nghĩ tri âm khó tìm, cậu quyết định sẽ cày thay cho nguyên chủ!
Cứ thế cày sống cày chết suốt ba năm, Giang Tảo tự tin chắc chắn rằng mình sẽ giành được danh hiệu thủ khoa. Ai ngờ, ngay trước ngày thi đại học một hôm, cậu lại quay về thế giới thực.
Công sức đổ sông đổ bể, Giang Tảo tức đến phát cáu, nhưng nổi giận xong cũng đành chịu, sau khi cậu sắp xếp lại tâm trạng rối điền nguyện vọng. Cậu còn phải học đại học nữa, hơi đâu mà bận tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Ngay khi cậu sắp quên bẵng đi trải nghiệm kỳ lạ này thì lần xuyên sách thứ hai lại bất ngờ ập đến.
Thời gian đã trôi qua ba năm, lúc này nguyên chủ đang là sinh viên năm ba, chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh. Trùng hợp thay, ở thế giới thực Giang Tảo cũng đang ôn thi cao học. Nghĩ bụng ở đâu học mà chẳng là học, thôi thì lại tiếp tục cày vậy.
Lại một năm cày sống cày chết nữa, Giang Tảo một lần nữa xuyên về ngay trước ngày thi cao học.
Lần này, tâm trạng Giang Tảo rất ổn định. Cậu ung dung bước vào phòng thi, đợi đến khi kỳ thi nghiên cứu sinh kết thúc mới quay về tìm đọc cuốn truyện gốc. Kiên nhẫn lật xem từ đầu đến cuối, sau khi đọc xong, Giang Tảo chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hay thật, hóa ra mình chỉ là một công cụ học tập hình người mà thôi.
Thật ra, Giang Tảo đã có linh cảm sẽ có lần xuyên sách thứ ba, bởi vì có một thì có hai, mà có hai thì ắt có ba. Giờ đây, lần thứ ba này đến đúng như dự đoán, cậu cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Quả đúng như cậu đoán, lần này nguyên chủ chuẩn bị tham gia kỳ thi công chức quốc gia sau ba tháng nữa, thế nên cậu lại xuyên đến.
Nhưng mà, thế thì đã sao? Giang Tảo cười khẽ. Dù sao thì cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi. Lần này, không đời nào cậu ngoan ngoãn làm một công cụ hình người nữa đâu.
Còn về phần tình tiết truyện, ai thích đi theo thì cứ việc, cậu không hầu.
"Giang Tảo.”
Một giọng nói dịu dàng, dễ nghe vang lên bên tai. Giang Tảo quay đầu lại, một thanh niên với nụ cười rất ưa nhìn đang bước về phía cậu: "Sao cậu lại ngồi một mình ở đây vậy?"
Dáng vẻ của đối phương hơi khác biệt so với trong trí nhớ, nhưng nhìn chung không thay đổi nhiều lắm. Vì vậy, Giang Tảo chẳng tốn bao nhiêu công sức đã nhận ra cậu ta – cậu chủ giả Lâm Nhiên.
Trong truyện gốc có miêu tả tình cảm của cậu chủ thật dành cho Lâm Nhiên rất phức tạp. Một mặt, cậu ấy ghen tị vì Lâm Nhiên được bố mẹ yêu thương thiên vị, mặt khác, lại bị sự hoạt bát và ưu tú của Lâm Nhiên thu hút sâu sắc. Nói tóm lại, chính là vừa yêu vừa hận. Tuy nhiên, đối với Giang Tảo mà nói, những tình cảm đó đều không tồn tại. Cậu chẳng có suy nghĩ gì về nhân vật chính người người thích này, hay nói đúng hơn, cậu chẳng có suy nghĩ gì về bất cứ ai ở đây.
Dù sao người ta cũng đã chủ động bắt chuyện, Giang Tảo cũng không tiện làm như không nghe thấy. Cậu gật đầu một cái coi như chào hỏi: "Ở đây yên tĩnh hơn."
Lâm Nhiên ngồi xuống đối diện cậu, tỏ vẻ thấu hiểu nói: "À, tôi quên mất, cậu sợ ồn mà – phải rồi, cậu chuẩn bị cho kỳ thi thế nào rồi? Nghe nói kỳ thi công chức khó lắm, cậu có nắm chắc không?"
Lời lẽ quan tâm kèm theo vẻ mặt lo lắng, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó.
Giang Tảo cúi đầu uống trà.
Không nhận được câu trả lời, gương mặt Lâm Nhiên thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng cậu ta nhanh chóng mỉm cười trở lại: "Có phải tôi đã hỏi điều không nên hỏi không? Ha ha, cũng phải nhỉ, hôm nay là sinh nhật của cả hai chúng ta, ngày vui thế này mà nói chuyện đó thì đúng là mất hứng quá."
Lâm Nhiên ngừng một lát, thấy Giang Tảo vẫn dửng dưng uống trà bèn nói tiếp: “Tôi biết có lẽ bây giờ cậu đang cảm thấy rất áp lực, nhưng cậu nhất định đừng gượng ép bản thân. Lần này không được thì còn lần sau – à, tôi không có ý trù ẻo lần này cậu thi trượt đâu nhé, tôi còn mong cậu đỗ hơn bất cứ ai khác. Giang Tảo ưu tú như vậy, nhất định sẽ thành công, tôi tin cậu!"
Đột nhiên Giang Tảo hỏi cậu ta: "Cậu có muốn uống trà không?"
"Ể?" Lâm Nhiên ngẩn ra, dòng cảm xúc của cậu ta bị ngắt quãng bởi câu hỏi bất ngờ này, nụ cười cũng trở nên mất tự nhiên.
Khóe miệng Giang Tảo cong lên: "Cậu nói nhiều như vậy, không thấy khát sao?"
Lâm Nhiên đã lấy lại được bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn, tôi vẫn chưa khát."
"Ồ." Giang Tảo rót thêm nước vào cốc của mình, tiếp tục uống trà.
Bỗng Lâm Nhiên cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Đây là lần đầu tiên cậu ta không biết phải nói gì khi đối mặt với Giang Tảo. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này, hôm nay Giang Tảo có vẻ hơi khác.
Nhưng mà...
Lâm Nhiên thầm quan sát người đối diện. Cậu ta không nhận thấy Giang Tảo có chỗ nào khác biệt. Vẫn như mọi khi, lủi thủi một mình, cậu không muốn bắt chuyện với ai mà người khác cũng chẳng muốn dây dưa với cậu. Có điều, hình như tóc mái dài hơn lần gặp trước, che gần hết cả mắt, trông càng thêm âm u.
Chẳng có gì khác cả.
Lâm Nhiên đưa ra kết luận.
Cậu ta mỉm cười, vừa định nói gì đó rồi tạm biệt thì một giọng nói hoạt bát khác chen vào: "Anh trai!"
Giang Tảo và Lâm Nhiên đồng thời quay đầu lại.
Chủ nhân của giọng nói là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Thấy Giang Tảo nhìn mình, cậu ta lập tức tỏ vẻ không vui: "Tôi gọi anh Lâm Nhiên, không phải gọi anh, đừng có tự mình đa tình."
Thái độ của thiếu niên thật sự không tốt chút nào. Lâm Nhiên hơi ngượng ngùng, không tán thành nói với cậu ta: "Tiểu Đường, Giang Tảo là anh trai ruột của em đó, sao em lại có thể nói anh ấy như vậy được? Mau xin lỗi đi."
Lâm Đường ghét nhất là nghe câu này, cho dù người nói là Lâm Nhiên, người cậu ta vẫn luôn yêu quý và kính trọng thì giọng điệu của cậu ta cũng chẳng khá hơn được: "Anh ruột thì đã sao? Có ở chung với nhau ngày nào đâu, cũng chẳng có tình cảm gì. Một chút quan hệ huyết thống thì có nghĩa lý gì chứ? Muỗi hút máu em thì em với nó cũng có quan hệ huyết thống à, chẳng lẽ em cũng phải gọi con muỗi một tiếng anh trai hả?" ( truyện trên app T•Y•T )
Lâm Đường nói năng hùng hồn lý lẽ, Lâm Nhiên nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm hơn: "Tiểu Đường, em mà còn như vậy nữa là anh giận đó."
Lúc này Lâm Đường mới miễn cưỡng ngậm miệng.
Lâm Nhiên quay sang Giang Tảo, áy náy xin lỗi: "Giang Tảo, cậu có giận không? Mấy lời này cậu đừng để trong lòng nhé, Tiểu Đường còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Cậu là anh ruột của nó, đừng chấp nhặt với nó làm gì."
Giang Tảo đang xem bọn họ diễn màn kịch anh hiền em thảo thì đột nhiên bị réo tên, cũng đành phải nhập vai theo. Cậu mỉm cười nói: "Sẽ không đâu, cậu cũng đã nói rồi mà, nó còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện. Tôi là anh trai của nó, sao có thể chấp nhặt với nó được."
Câu này chẳng khác nào nhắc lại y nguyên lời của Lâm Nhiên. Lâm Nhiên càng nhíu mày chặt hơn, quả nhiên vẫn có gì đó không ổn.
Không đợi cậu ta nghĩ ra manh mối gì, Giang Tảo đã đặt chén trà xuống: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Cậu đứng dậy rời đi.
"Hừ."
Lâm Đường hừ một tiếng đầy khinh bỉ. Cậu ta chẳng hề có ý định né tránh ai nên cũng không hề hạ giọng, lời nói cứ thế rành rọt truyền vào tai Giang Tảo.
"Đi cũng tốt, nhìn cái dáng vẻ quê mùa đó là thấy ngứa mắt rồi. Sao mà không biết thân biết phận chút nào vậy, còn thật sự tưởng bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay là tổ chức cho mình chắc, cũng không thèm nghĩ xem mình có xứng không. Nếu không phải hai người sinh cùng ngày thì làm gì có chuyện tiện thể cho anh ta đi ké." Lâm Đường càng nói càng bất bình: “Anh ta giống người nhà họ Lâm chúng ta ở chỗ nào chứ? Từ ngoại hình đến khí chất, chẳng giống nhau gì cả! Em rất nghi ngờ không biết anh ta có thật sự bị ôm nhầm không, hay là cái nhà nghèo kiết xác đó đến đây để ăn vạ chúng ta.”
Lâm Nhiên ôn tồn khuyên nhủ: "Tiểu Đường, em đừng nói như vậy. Giấy xét nghiệm ADN cũng đã làm rồi, hai chúng ta đúng là bị ôm nhầm."
Nói rồi, giọng cậu ta trầm xuống, đầu cũng cúi gằm: "Là anh đã chiếm mất thân phận của Giang Tảo, khiến cậu ấy phải chịu nhiều khổ cực. Những nỗi khổ đó vốn dĩ phải là anh gánh chịu mới đúng. Là anh có lỗi với cậu ấy."
Lâm Đường cuống cuồng an ủi: "Anh, anh đừng nghĩ vậy mà. Biết đâu ông trời cũng thấy anh ta không xứng làm người nhà họ Lâm chúng ta, nên mới cố ý sắp đặt vụ việc ôm nhầm để đưa anh đến với nhà mình. Em không cần biết, dù sao trong mắt em, chỉ có anh mới là anh ruột của em. Em, anh và bố mẹ mới là một gia đình!”
Hốc mắt Lâm Nhiên hoe đỏ, xúc động nắm lấy tay Lâm Đường: "Cảm ơn em, Tiểu Đường. Nghe em nói vậy, anh thật sự rất vui."
Giang Tảo rảo bước nhanh hơn, cậu uống quá nhiều trà, giờ buồn nôn quá.