◎Tiểu Tảo, chúc con sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ◎
Một câu nói nhẹ như gió thoảng, ấy vậy mà chẳng khác nào ném đá xuống mặt hồ, khiến cả hai người còn lại đều bị nước bắn tung tóe.
Giang Đồng còn chưa kịp nuốt bánh kem đã ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh không thi nữa à?"
"Ừ." Giang Tảo gật đầu: “Anh không muốn thi nữa."
"Tại sao vậy?" Giang Đồng không tài nào hiểu nổi: “Anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, giờ nói không thi là không thi, có phải quá lãng phí không? Anh, có phải anh áp lực quá không? Em nói anh nghe này, anh đừng áp lực, anh ưu tú như vậy, lúc nào học hành cũng giỏi, một kỳ thi công chức quèn thì nhằm nhò gì, anh nhất định đừng—"
Bà Giang kéo tay áo cậu ấy, lắc đầu ra hiệu cậu ấy đừng nói nữa. Bà nhìn Giang Tảo, nói: "Tiểu Tảo, mẹ không được học hành nhiều, không rành chuyện học hành của các con, nhưng mẹ biết con quyết định như vậy thì chắc chắn là có lý do riêng của mình. Mẹ tin con nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa."
"Vâng." Giang Tảo mỉm cười: "Cảm ơn mẹ."
Giang Đồng nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng, chuyển chủ đề hỏi: "Vậy sau này anh định làm gì?"
"Tìm việc làm chứ sao." Giang Tảo thản nhiên trả lời: "Tốt nghiệp lâu như vậy rồi, không tìm việc tự nuôi sống bản thân, chẳng lẽ còn ăn bám bố mẹ à."
"Nhưng anh thi công chức chẳng phải cũng là vì công việc sao..." Giang Đồng lẩm bẩm, cảm nhận được ánh mắt trách móc của mẹ, cậu ấy lập tức đổi giọng: “Nhất định anh sẽ tìm được việc tốt thôi, anh là nghiên cứu sinh trường A mà!"
"Đúng vậy." Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Giang Tảo lại không nghĩ vậy. Tuy cậu đúng là nghiên cứu sinh của trường đại học A danh tiếng hàng đầu, nhưng chuyên ngành văn học thì khó xin việc lắm – nguyên chủ đúng là quyết tâm thi công chức đến cùng, ngay cả chuyên ngành cũng chọn loại không cho người ta đường sống thế này. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Chủ đề này đến đây cũng tạm dừng, Giang Tảo vừa ăn bánh kem vừa hỏi Giang Đồng: "Đồng Đồng, đến khi em khai giảng là lên lớp mười một rồi nhỉ, thành tích thế nào?"
Mặt Giang Đồng tỏ rõ vẻ khó xử, gượng cười: "Cũng tàm tạm anh ạ."
Bà Giang thở dài: "Tàm tạm cái nỗi gì, kỳ thi cuối kỳ vừa rồi tụt xuống gần hạng ba trăm, cứ thế này thì mẹ thấy nó khó mà đỗ đại học được."
"Hửm?" Giang Tảo nhướng mày. Cậu nhớ thành tích học tập của cậu em này khá tốt, hồi cấp hai toàn nằm trong tốp mười của khối, sao lên cấp ba lại sa sút thế này?
Ánh mắt Giang Đồng lảng đi chỗ khác: "Em chỉ là nhất thời lơ là thôi, sau này em sẽ cố gắng."
Giang Tảo không nói gì nhiều, gật đầu: "Cố lên. Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi anh."
"Thật ạ?" Giang Đồng mừng như bắt được vàng: "Cảm ơn anh!"
Bà Giang cũng rất vui vẻ: "Tốt quá rồi Đồng Đồng, hồi cấp ba Tiểu Tảo toàn đứng nhất khối đó, có nó kèm cặp thì chắc chắn thành tích của con sẽ tiến bộ."
"Vâng!" Vẻ mặt và ánh mắt Giang Đồng ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Anh trai em là giỏi nhất!"
Giang Tảo nhìn hai mẹ con đang khen mình lên tận mây xanh, khóe môi cong lên.
*
Về đến căn phòng thuê chung, tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy trong phòng toàn là sách tham khảo và vở bài tập, Giang Tảo vẫn không khỏi thấy hơi đau đầu.
Nhiều sách thế này, xử lý cũng phiền phức đây.
Giang Tảo ngồi xuống bàn học, trên bàn là những tập tài liệu ôn thi công chức, cuốn nào cuốn nấy đều dày cộp. Cậu lật xem qua loa vài trang: ‘Bí Kíp Đỗ Đạt Trong 30 Ngày’ ‘8000 Câu Hỏi Trắc Nghiệm Năng Lực Hành Chính’, ‘Luận Văn Được Rèn Luyện Như Thế Nào’. Cậu chỉ nhìn vài giây rồi gập sách lại, quẳng sang một bên.
Đọc nhiều thì chưa đến mức tối đến gặp ác mộng, nhưng một khi đã quyết định không thi nữa thì cũng chẳng cần thiết phải để mớ kiến thức vô dụng này chiếm chỗ trong đầu làm gì.
Sau khi liên hệ với một trạm thu mua phế liệu trên mạng và họ hẹn ngày mai sẽ đến thu gom, Giang Tảo lại tải một ứng dụng tìm việc về điện thoại.
Cậu chưa từng phải tìm việc bao giờ, bởi vì lộ trình học đại học, học cao học rồi ở lại trường làm việc của cậu vốn dĩ đã được sắp đặt sẵn, hoàn toàn không cần phải chủ động tìm kiếm. Nhưng bây giờ, cậu không thể không trải nghiệm cảm giác của biết bao sinh viên tốt nghiệp khác.
Sau khi điền xong thông tin, Giang Tảo bắt đầu tìm kiếm các vị trí phù hợp. Đúng như cậu dự đoán, những công việc đúng chuyên ngành với sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học vẫn chỉ là mấy lựa chọn cũ rích quen thuộc. Cậu chẳng có chút hứng thú nào, thế nên dứt khoát không dùng tính năng gợi ý việc làm nữa mà tự mình lướt xem qua loa.
Mười phút sau, Giang Tảo đặt điện thoại xuống xoa trán, cậu thấy hơi hoài nghi nhân sinh rồi đấy.
Thế giới này bị làm sao vậy? Tìm một công việc mà không phải là xưởng đen 996 vi phạm luật lao động thì cũng là mấy xưởng nhỏ với mức lương thấp đến phát sợ. Đương nhiên, ngoài hai loại này ra, cũng có những công ty không phải xưởng đen mà lương lại cao, nhưng Giang Tảo chỉ liếc qua là loại thẳng, bởi vì phần lớn trong số đó đều là các doanh nghiệp trực thuộc Tập đoàn Dung thị.
Giang Tảo không muốn dính dáng gì đến Dung Tĩnh Thừa, cái tên đó rất phiền phức.
Lướt xem thêm một lúc nữa, cậu vẫn không tìm được vị trí nào ưng ý. Giang Tảo tạm thời bỏ cuộc, thôi muộn quá rồi, đợi mai ngủ dậy rồi tính tiếp vậy.
*
Sau khi tiễn người thợ thu mua phế liệu đi, Giang Tảo nhìn mấy chục đồng lẻ kiếm được từ việc bán đống tài liệu ôn thi thì thầm cảm khái lắc đầu. Thời buổi này, kiến thức đúng là chẳng đáng tiền.
Có điều, cũng đủ cho cậu ăn một bữa trưa rồi mua thêm ít đồ dùng cá nhân.
Sau khi đút tiền vào túi, Giang Tảo thong thả ra ngoài.
Cuối tháng Tám, tiết trời giữa trưa nóng như thiêu như đốt. Ve sầu trên hàng cây ven đường kêu inh ỏi không ngừng, càng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Ăn trưa xong, Giang Tảo xách một túi đồ dùng cá nhân về. ( truyện trên app T•Y•T )
Dưới lầu có một chiếc xe limousine sang trọng. Một người đàn ông mặc bộ đồ thường ngày đứng cạnh xe, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, đang cúi đầu lười biếng nghịch điện thoại.
Giang Tảo đi thẳng qua trước mặt người đàn ông, mắt chẳng thèm nhìn sang
Khi cậu sắp bước vào lối đi trong tòa nhà, giọng nói đầy sự tủi thân của người đàn ông vang lên ở phía sau: "Tiểu Tảo, em quá đáng thật đó nha, rõ ràng đã thấy anh rồi mà còn giả vờ như không nhìn thấy."
Giang Tảo không dừng lại, cậu tiếp tục bước đi.
Vai cậu bị một bàn tay thon dài giữ chặt, khiến cậu không đi được nữa. Cậu quay đầu lại, đúng lúc chạm phải một đôi mắt sâu thẳm ngập tràn ý cười.
"Tiểu Tảo." Giọng người đàn ông ngọt đến phát ngấy, lại như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén nhất, dễ dàng xuyên qua lớp phòng bị mà xâm nhập vào trong.
Anh mỉm cười, ánh mắt long lanh: "Bắt được em rồi."
Giang Tảo gạt tay anh ra khỏi vai mình, thở dài một tiếng rồi lên tiếng chào hỏi: "Đàn anh, lâu rồi không gặp."
Dung Tĩnh Thừa cười tủm tỉm: "Ừ, chín năm rồi."
Giang Tảo gật đầu: “Cũng đã chín năm không gặp rồi à... Vậy, lần này đàn anh đến tìm tôi có việc gì không?"
“Em vô tình thật đó." Nụ cười của Dung Tĩnh Thừa tắt dần, anh tủi thân trách móc: “Đã lâu rồi không gặp, vừa mở miệng đã hỏi anh có việc gì, cũng chẳng thèm hỏi han chuyện cũ, cũng không hỏi xem anh sống có tốt không."
Nhan sắc của người đàn ông này phải nói là yêu dị rực rỡ, thế mà khi làm ra vẻ mặt trẻ con lại không hề gượng gạo, ngược lại còn tăng thêm vài phần sinh động và hơi người.
Giang Tảo thầm nghĩ quả nhiên vẫn bị phiền phức đeo bám rồi. Nhưng nhìn gương mặt gần như không khác mấy so với trong ký ức này, trong lòng cậu bỗng dâng lên bao cảm xúc. Cậu cụp mắt xuống, nói: "Người đứng đầu Tập đoàn Dung thị lừng lẫy, sao có thể sống không tốt được chứ."
"Ồ?" Dung Tĩnh Thừa nhướng mày: "Chuyện của anh, em đều biết cả nhỉ."
"Tôi không điếc cũng chẳng mù, chuyện lớn như vậy sao lại không biết được." Nói xong, Giang Tảo hỏi: "Rốt cuộc anh có việc gì? Đừng nói với tôi là chỉ vì buồn chán nên đến tìm trò khuây khỏa đấy nhé."
Dung Tĩnh Thừa nghiêng đầu: “Trông anh giống loại người đó lắm sao?"
"Giống."
Dung Tĩnh Thừa phì cười: "Miệng lưỡi Tiểu Tảo vẫn sắc sảo như trước, nhưng anh lại thích dáng vẻ này của em."
"Hôm nay anh đến.” Dung Tĩnh Thừa nắm lấy tay Giang Tảo: "Là để tặng quà cho em."
Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm hờ của Giang Tảo ra, xòe thẳng rồi đan những ngón tay của mình vào kẽ tay cậu.
"Hôm qua là sinh nhật của em mà anh vẫn chưa tặng quà cho em nên hôm nay—"
Dung Tĩnh Thừa ngẩng đầu mỉm cười với Giang Tảo, anh lay nhẹ bàn tay đang đan chặt mười ngón của hai người trước mặt cậu: “Anh đã đặc biệt đến đây để tặng quà bù cho em đó.”
Giang Tảo rút tay về: "Tôi có thể không nhận được không?"
"Không thể." Dung Tĩnh Thừa nắm chặt bàn tay đang rút dở của cậu, kéo lại rồi đan vào nhau.
Giang Tảo thử giật ra nhưng không được. Cậu thầm thở dài rồi đưa bàn tay đang xách túi sang: "Được rồi, đưa cho tôi đi."
Dung Tĩnh Thừa cười hỏi: "Không muốn nghe xem đó là món quà gì trước sao?"
Giang Tảo chậc lưỡi: "Phiền phức thật – là cái gì?"
Dung Tĩnh Thừa dắt tay Giang Tảo đi về phía chiếc xe: "Tiểu Tảo bắt đầu tìm việc rồi à?"
Giang Tảo nhìn sang anh rồi "ừ" một tiếng.
“Khó tìm việc lắm phải không?”
"Cũng tạm."
"Vậy mà lại nói 'cũng tạm', như vậy thì anh khó mà nói tiếp được đó." Dung Tĩnh Thừa phản đối.
Giang Tảo đảo mắt một vòng rồi cười giả lả: "Rất khó tìm."
Dung Tĩnh Thừa làm ra vẻ mặt như thể anh vừa trúng số độc đắc, cười nói: "Cho nên, món quà của anh chính là—"
Anh mở cửa xe, trên ghế sau có một cuốn sổ bìa cứng màu đen đang nằm im lìm.
Dung Tĩnh Thừa cầm cuốn sổ lên cho cậu: "Cái này."
Giang Tảo lắc nhẹ bàn tay đang bị anh nắm chặt rồi nói: "Buông ra trước được không, như thế này tôi không xem được."
Dung Tĩnh Thừa mỉm cười nhìn cậu nhưng vẫn không buông tay.
Giang Tảo đành chịu thua: "Lên xe đi, bên ngoài nóng quá."
Sau khi lên xe khóa cửa lại, anh mới buông tay Giang Tảo ra. Cậu nhận lấy cuốn sổ bìa đen viền vàng có in hai chữ kiểu cách: Hợp Đồng.
Giang Tảo mở cuốn sổ bìa cứng ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết mời Giang Tảo trở thành giáo viên Ngữ Văn của trường Trung học Gia Ấm.
Các chữ khác đều là chữ in, chỉ có tên "Giang Tảo" là được viết tay. Giang Tảo nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, đây là nét chữ của Dung Tĩnh Thừa, phóng khoáng, bay bổng lại có chút khoe mẽ kỹ thuật.
Giang Tảo gập bản hợp đồng lại, nhướng mày hỏi: "Muốn tôi làm giáo viên à?" Đúng là nguyên chủ có thi lấy chứng chỉ giáo viên.
Dung Tĩnh Thừa mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đãi ngộ rất tốt."
"Tốt đến mức nào? Nói nghe thử xem." Giang Tảo lười biếng ngả người ra sau.
Dung Tĩnh Thừa bẻ ngón tay đếm cho cậu nghe: "Lương tháng sau thuế mười vạn, mỗi học kỳ có một lần tiền thưởng, bao ăn ở, căn hộ đơn, phúc lợi ngày lễ và du lịch công ty, thỉnh thoảng còn có hoạt động giao lưu."
"Thế nào, có động lòng không?" Dung Tĩnh Thừa cười hỏi.
Giang Tảo xoa xoa cằm: "Ừm, cũng khá động lòng đó, nhưng mà..."
“Hả”
Giang Tảo nhún vai: "Làm giáo viên vất vả lắm, hơn nữa học sinh thời nay lại không dễ bảo, cảm giác sẽ rất phiền phức."
Dung Tĩnh Thừa khai thông cho cậu: "Người ta sống trên đời thì lúc nào chẳng bị đủ thứ phiền phức bủa vây."
Giang Tảo nhìn sang anh: "Thật mong lúc anh nói câu này thì anh có thêm chút tự biết mình."
Nhưng nói xong, cậu dùng ngón trỏ day day lên trán rồi suy nghĩ một lúc: "Cũng không phải là không thể được, nhưng tôi có một điều kiện."
Dung Tĩnh Thừa mỉm cười nhìn cậu.
"Chuyển Giang Đồng đến lớp của tôi."
"Được thôi."
Giang Tảo chìa tay ra: "Hợp tác vui vẻ nhé."
Dung Tĩnh Thừa nắm lấy tay cậu, anh mỉm cười lắc đầu rồi cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo chạm nhẹ lên mu bàn tay Giang Tảo.
"Tiểu Tảo, chúc em sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ.”