◎Nhát dao này gọn gàng dứt khoát, cắt đứt hoàn toàn◎
Giang Tảo quay lại từ nhà vệ sinh, hai người kia vẫn còn ở đó, đang cười nói vui vẻ, hoàn toàn không còn vẻ mặt rầu rĩ như trước. Xem ra trong lúc cậu đi vắng, người đã được dỗ dành xong xuôi rồi.
Giang Tảo bước lại gần, lại nghe được đoạn đối thoại của họ.
Lâm Đường cười nói: "Anh, em quên mất chưa chúc mừng anh được vào Dàn nhạc Lam Thanh, lại tiến thêm một bước đến gần hơn ước mơ của mình rồi nhé."
Nhắc đến chuyện này, Lâm Nhiên mỉm cười vui vẻ nói: "Đúng vậy, được vào Dàn nhạc Lam Thanh luôn là ước mơ của anh, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất rồi."
Lâm Đường lại giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "No no no, ước mơ mà em nói không phải cái này đâu."
Mặt Lâm Nhiên trong nháy mắt đỏ bừng.
"He he." Lâm Đường cười gian xảo: "Được vào Dàn nhạc Lam Thanh rồi, sẽ có cơ hội biểu diễn chung với Dung Tĩnh Thừa, cũng tức là có cơ hội tiến thêm một bước với anh ấy nữa đó."
Giang Tảo trượt chân, đế giày ma sát với mặt sàn trơn bóng tạo ra một tiếng động chói tai, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai anh em.
Lâm Đường khó chịu quay đầu lại, mày chau lại trừng mắt nói: "Anh dám nghe lén chúng tôi nói chuyện!"
Giang Tảo chỉ vào phía đối diện họ: “Tôi chỉ quay lại chỗ ngồi thôi, hơn nữa—"
Cậu nhún vai tỏ vẻ bất lực nói: "Âm lượng cuộc nói chuyện của hai người không cần nghe lén cũng nghe thấy được." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Anh!" Lâm Đường tức giận.
Lâm Nhiên vội vàng kéo cậu ta lại, quay đầu nói: "Giang Tảo, xin lỗi nhé, làm phiền cậu rồi, chúng tôi đi trước đây."
Nói xong, cậu ta đỏ mặt kéo Lâm Đường đi mất.
Không còn ai làm phiền, Giang Tảo ngồi xuống cầm chén trà. Nước trong chén chao đảo không ngừng, mãi lâu sau vẫn chưa lắng lại.
Giang Tảo nhìn những lá trà nổi trên mặt nước, ánh mắt dao động, Dung Tĩnh Thừa...
Đã rất lâu rồi cậu không nghe thấy cái tên này.
Cậu ngửa đầu uống cạn chén trà. Mặc kệ đi, dù sao cũng đã chẳng còn liên lạc từ lâu rồi. Có lẽ người kia đã quên bẵng người đàn em này rồi cũng nên.
*
Mãi vợ chồng nhà họ Lâm mới đến, đợi họ tới nơi thì bữa tiệc sinh nhật cũng bắt đầu.
Giang Tảo xoa bụng, nếu họ còn không đến thì cậu thực sự sắp uống trà đến no căng luôn rồi.
Giang Tảo và Lâm Nhiên cùng nhau đứng trước mặt vợ chồng nhà họ Lâm. Bà Lâm, người được chăm sóc kỹ lưỡng trông chỉ ngoài ba mươi, bà mỉm cười thân thiết ôm Lâm Nhiên rồi mang quà lên: "Tiểu Nhiên, chúc con sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ nhé, con mãi mãi là niềm tự hào của mẹ."
"Con cảm ơn mẹ." Lâm Nhiên cười đáp: "Con cũng cảm ơn bố."
Vợ chồng nhà họ Lâm nhìn đứa con nuôi chưa bao giờ khiến họ phải phiền lòng, nụ cười vừa hài lòng vừa tự hào.
Sau đó, ánh mắt của họ dừng lại trên đứa trẻ còn lại cũng đón sinh nhật vào ngày hôm nay.
Nụ cười của bà Lâm nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn nằm trong khuôn khổ xã giao. Bà cũng ôm Giang Tảo, rõ ràng động tác qua loa hơn nhiều so với khi ôm Lâm Nhiên, gần như chỉ chạm nhẹ rồi tách ra ngay. Bà đưa cho cậu hộp quà được gói đẹp đẽ: "Giang Tảo, cũng chúc con sinh nhật vui vẻ."
Giang Tảo nhận lấy quà, gật đầu rồi thản nhiên đáp: "Cảm ơn mẹ."
Vợ chồng nhà họ Lâm nhìn nhau, đều thấy được sự thất vọng trong mắt đối phương.
Sắp xếp lại tâm trạng, bà Lâm cất cao giọng tuyên bố: "Cảm ơn quý vị đã đến tham dự tiệc sinh nhật của hai đứa con tôi. Đã để mọi người phải đợi lâu rồi, bây giờ để người đẩy bánh kem ra nhé."
Đèn trong phòng tối dần, trong tiếng nhạc du dương, người giúp việc đẩy chiếc bánh kem ba tầng lộng lẫy ra. Ánh nến ấm áp như mang theo lời chúc phúc.
"Tiểu Nhiên, Giang Tảo, hai con ước nguyện đi." Bà Lâm mỉm cười nói.
"Vâng!" Lâm Nhiên gật mạnh đầu, nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau.
Tất cả khách khứa đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo. Giang Tảo cũng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cậu chẳng nghĩ gì cả, cậu không tin vào mấy trò này.
Nghe Lâm Nhiên nói "Con ước xong rồi", Giang Tảo mới mở mắt.
Lâm Đường hào hứng hỏi: "Anh ước gì thế? He he, có phải là ước buổi hòa nhạc lần tới có thể cùng với...ưm ưm ưm!"
Miệng Lâm Đường bị Lâm Nhiên đang đỏ mặt bịt chặt lại. Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, điều ước của anh là mong mọi người đều sẽ được hạnh phúc!"
Nói xong cậu ta mới nhận ra, mặt càng đỏ hơn, ngượng ngùng hỏi: "Như vậy có phải là trẻ con quá không?"
"Không đâu, không đâu!" Các vị khách lập tức nói: "Tiểu Nhiên dịu dàng quá nên mới ước như vậy chứ. Mượn lời chúc tốt lành của cậu, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc, ha ha ha!"
Không khí vốn đã tốt đẹp lại càng thêm sôi nổi vì tình tiết nhỏ này. Trong số các vị khách, có người thật lòng khen ngợi, cũng có người cười đùa trêu chọc. Tai Giang Tảo khá thính, ngay cả những lời thì thầm bàn tán cậu cũng nghe thấy.
"Lâm Nhiên đúng là không chê vào đâu được, người đẹp mà lòng cũng thiện nữa. Nhìn sang Giang Tảo kia kìa, lầm lì ngơ ngác, một nụ cười cũng không có, lại còn không để lộ mắt ra, trông âm u chết đi được, chẳng trách không ai ưa."
"Đúng vậy, bà Lâm thích Lâm Nhiên cũng phải thôi. Nếu con ruột tôi mà như thế, tôi cũng phải tìm một đứa con nuôi ngoan ngoãn dễ bảo về mà cưng chiều."
Giang Tảo xoa tai.
Chuyển sang tiết mục tiếp theo, cắt bánh kem.
Lâm Nhiên nhận lấy dao cắt bánh từ tay người giúp việc, nói với Giang Tảo: "Chúng ta cùng cắt nhé?"
"Được thôi." Giang Tảo nắm lấy phần trống trên cán dao.
Lâm Nhiên nhất thời không động đậy, cậu ta đang ngẩn người. Theo như cậu ta dự đoán, xưa nay Giang Tảo vốn không thích mấy trò hình thức chủ nghĩa này, dù cậu ta có mời thì phần lớn cũng sẽ bị từ chối. Hôm nay đúng là lạ, vậy mà lại chịu phối hợp.
"Hửm?" Giang Tảo nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Tư thế này khiến tóc mái của cậu hơi trượt sang một bên. Lâm Nhiên cứ thế bất ngờ chạm phải ánh mắt của cậu, trong lòng đột nhiên giật thót.
Đó là một đôi mắt khó mà diễn tả thành lời. Đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là nó sâu thẳm và ẩn chứa nhiều điều, bên trong dường như ẩn giấu cả một thế giới khác. Bất cứ ai chỉ cần nhìn vào một lần, đều sẽ bị thu hút sâu sắc, không thể nào dứt ra được.
Lâm Nhiên bất giác cảm thấy một sự nguy hiểm mơ hồ.
"Tiểu Nhiên?" Bà Lâm nhận ra cậu ta có gì đó không ổn, bèn lên tiếng gọi, đồng thời kín đáo liếc nhìn Giang Tảo. Sao thế này, Giang Tảo đã làm gì cậu ta ư?
Giang Tảo giả vờ không nhận ra ánh mắt dò xét đó.
Lâm Nhiên hoàn hồn, mỉm cười: "Không có gì – chúng ta cắt bánh thôi."
Hai người cùng nâng dao cắt bánh kem.
Nhát dao này gọn gàng dứt khoát, cắt đứt hoàn toàn.
*
Giang Tảo rời khỏi dinh thự nhà họ Lâm. Cậu vươn vai rồi lại xoa cái cổ mỏi nhừ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cùng diễn kịch suốt một buổi tối, cậu cũng coi như đã làm hết những gì cần làm. Như vậy có thể gọi là chia tay trong hòa bình rồi nhỉ.
Tuy rằng đây là quyết định đơn phương từ phía cậu, nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì người nhà họ Lâm sẽ không chủ động liên lạc với cậu. Ừm, vậy là đã từ biệt rồi, sau này không cần qua lại nữa.
Cậu ngồi lên chiếc xe đặt qua mạng, tài xế xác nhận với cậu: "Đến khu nhà ở của cán bộ công nhân viên trường đại học A phải không?"
Giang Tảo vừa định nói phải, nhưng lời đến đầu môi lại đổi thành: "Có thể đổi điểm đến được không?"
Tài xế nghi ngờ nhìn cậu, gật đầu nói: "Được, cậu thao tác trên điện thoại là được.”
Giang Tảo đổi điểm đến, sau khi tài xế nhận được thông báo lập tức khởi động xe.
Giang Tảo dựa người vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay khi xe dừng lại, Giang Tảo cũng mở mắt ra. Cậu thanh toán xong rồi xuống xe, cậu bước vào tòa nhà cũ kỹ đã có tuổi này.
Đây là nhà của bố mẹ nuôi của nguyên chủ. Sau khi nguyên chủ được nhà họ Lâm nhận lại thì đã dọn khỏi đây, nhưng cậu ấy cũng không ở nhà họ Lâm được bao lâu: cấp ba ở ký túc xá, đại học ở ký túc xá, nghiên cứu sinh cũng ở ký túc xá. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, để tiện cho việc ôn thi, cậu ấy đã thuê một căn hộ trong khu dân cư gần trường.
Tuy Giang Tảo chưa từng ở đây, nhưng cậu lại có ấn tượng rất sâu sắc về nơi này. Ban đầu, bố mẹ nuôi sợ cậu thay đổi môi trường sẽ không quen nên thường xuyên bảo cậu có thời gian thì về chơi, làm đồ ăn ngon cho cậu. Cậu em trai nhà bố mẹ nuôi cũng cố gắng chọc cậu vui, dù những chuyện này đã là quá khứ rất lâu rồi nhưng Giang Tảo lại bất ngờ cảm thấy khá hoài niệm.
Giang Tảo mỉm cười rồi gõ cửa.
Tấm cửa mỏng manh căn bản không thể ngăn được tiếng động bên trong. Giang Tảo nghe thấy tiếng bước chân bình bịch, sau đó cửa được mở ra. Sau cánh cửa là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét gương mặt hơi giống với Lâm Nhiên.
Giang Tảo chào cậu ấy: "Đồng Đồng."
"Ể, anh trai?" Giang Đồng rất bất ngờ, cậu ấy quay đầu hét vào trong nhà: "Mẹ ơi, anh về rồi!"
Sau tiếng bước chân dồn dập, một người phụ nữ trung niên tóc đã bạc quá nửa bước ra từ trong nhà, nhìn thấy cậu lập tức vui mừng gọi: "Tiểu Tảo, sao con lại về đây?"
"Con về thăm mọi người."
Giang Tảo bước vào nhà, trong không khí thoang thoảng mùi kem bơ ngọt ngấy, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bánh kem đặt trên bàn ăn trong phòng khách: "Mọi người đang ăn bánh kem à?"
Bà Giang ngoảnh đầu nhìn lại, ngập ngừng không nói, Giang Đồng lại vui vẻ nói: "Đúng vậy, chẳng phải hôm nay sinh nhật anh sao? Tụi em cũng muốn chúc mừng sinh nhật anh nên đã mua một cái bánh kem về. Anh, anh đã về rồi thì chúng ta ăn cùng nhau nhé!"
Giang Tảo nhìn chiếc bánh kem đó, kích thước rất nhỏ, chỉ đủ cho hai ba người ăn, kiểu dáng cũng không tinh xảo, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc bánh kem ba tầng lộng lẫy của nhà họ Lâm.
"Ha ha." Bà Giang lên tiếng, bà cười nói: "Tiểu Tảo, con đừng nghe Đồng Đồng nói bậy. Mẹ và em con chỉ muốn góp vui thôi, sinh nhật thì chắc chắn vẫn phải đón cùng người nhà rồi. Mẹ và em con cũng chỉ muốn ké chút không khí vui vẻ, không có ý gì khác đâu..."
Đột nhiên Giang Tảo lên tiếng nói: "Mẹ, mẹ định ăn một mình với Đồng Đồng phải không?"
Bà Giang sững người.
Giang Tảo mỉm cười: "Con cũng muốn ăn bánh kem."
“Hả? Được, được!" Bà Giang hoàn hồn rồi lập tức chạy đến bàn ăn: "Để mẹ cắt cho con miếng lớn – à không đúng, bánh kem phải để người mừng sinh nhật cắt chứ." ( app truyện T Y T )
Nhìn dáng vẻ luống cuống của bà, Giang Tảo bước đến: "Để con cắt cho."
Cầm lấy dao cắt bánh, Giang Tảo cắt một miếng lớn đưa cho bà Giang: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."
Bà Giang từ chối: "Mẹ không ăn nhiều vậy đâu, con ăn đi, con mau ăn đi."
Trong lúc hai người đang đùn đẩy, Giang Đồng chen vào giơ tay: "Con ăn!"
Giang Tảo thuận tay đưa chiếc bánh cho cậu ấy: "Cho em đó, phải ăn hết đấy nhé."
"Cảm ơn anh!" Giang Đồng xiên một miếng bánh nhét vào miệng, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
Giang Tảo lại cắt thêm hai miếng nhỏ hơn, một phần đưa cho bà Giang, phần còn lại cầm trên tay. Cậu nói: "Cái này cho bố."
Cậu xoay người đi đến đầu kia phòng khách, đặt chiếc bánh lên bàn thờ rồi chắp hai tay lại: "Bố, ăn bánh kem ạ." Rồi lại đốt ba nén hương, Giang Tảo vái trước bài vị của ông Giang, trịnh trọng cắm nhang.
Làm xong tất cả những việc này, cậu quay lại bên bàn ăn. Bà Giang đang cúi đầu lau nước mắt.
Giang Đồng đưa giấy cho bà: "Mẹ khóc cái gì thế, hiếm khi anh mới về một lần."
Bà Giang vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Chỉ là mẹ thấy vui quá thôi – xin lỗi Tiểu Tảo, mẹ làm con mất hứng rồi."
"Không sao đâu." Giang Tảo ngồi xuống đẩy chiếc bánh về phía bà: “Mẹ ăn bánh đi.”
Ba người vừa ăn bánh kem vừa tán gẫu dăm ba câu. Bà Giang hỏi han tình hình gần đây của Giang Tảo, cậu trả lời một cách nước đôi, ý chính là cậu vẫn ổn, không cần phải lo lắng.
Nghe cậu nói mọi thứ đều tốt đẹp, bà Giang gật đầu rồi lại quan tâm hỏi: "Vậy con chuẩn bị cho kỳ thi thế nào rồi? Chắc là khó lắm phải không, nhìn con kìa, gầy rộc cả đi rồi."
Sau khi Giang Tảo nuốt xuống miếng bánh kem ngọt đến phát ngấy trong miệng mới lên tiếng: "Con không định thi nữa.”