Khán giả lúc này cũng cuối cùng nhận ra nụ cười trên mặt trưởng làng đã biến mất, thậm chí ông ta còn nhìn Giản Việt với ánh mắt như thể vừa gặp phải ma vậy, giống hệt những người còn lại.
Mà theo định luật bảo toàn năng lượng, nếu nụ cười biến mất khỏi mặt một người thì chắc chắn sẽ xuất hiện trên mặt người khác, thế nên lúc này Giản Việt đang rất vui vẻ.
Giản Việt xắn tay áo lên, nói với trưởng làng: “Ông cần tiền đúng không? Chờ tôi hai phút, tôi đi lấy tiền ngay.”
Trưởng làng há hốc mồm nhìn Giản Việt quay lưng rời đi.
Ông ta vừa định nghiến răng nghiến lợi, định đuổi cả nhóm người này ra ngoài rồi giết luôn thì từ trong sân bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ cao lớn, mặt mũi dữ tợn, mặc tạp dề bước ra. Ánh mắt bà ta sắc bén và hung dữ một cách đáng sợ: “Các người đang làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều rùng mình.
Trưởng làng quay lại, gương mặt gầy gò lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi.
Khán giả trong phòng livestream cười ầm lên:
“Hahaha, vợ trưởng làng đến rồi!”
“Người phụ nữ này khó đối phó cực kỳ.”
“Mỗi lần bà ta xuất hiện là giá đèn lồng lại tăng.”
“Tội cho streamer, đen quá đi!”
Cũng chính vì nhiệm vụ lần này quá kịch tính nên mặc dù trước đó phòng livestream của Giản Việt đã tụt xuống còn 200 người thì giờ đây lại bùng lên thành 600 người nhờ màn kịch tính này.
Ở nơi Giản Việt không thấy được.
Trên bảng hệ thống nổi lên một thông báo:[Streamer số 617 đã vượt qua 500 lượt xem, sắp được đưa lên mục "đề cử tân binh livestream lần đầu", cố gắng lên nhé!]
Còn ở hiện trường.
Giản Việt nhìn người phụ nữ dữ dằn kia mà vẫn không hề hoảng loạn, vì giờ cậu đang bận đi đào tiền, đây chẳng phải tiền quỹ đen của trưởng làng sao? Giờ cậu có đào ra thì trưởng làng cũng không dám nhận là của mình, vậy thì… tiền này chẳng phải của cậu à?
Vừa nghĩ xong…
Sắc mặt trưởng làng lại càng tệ hơn, ông ta nhìn Giản Việt với ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ trên đời lại có người mặt dày đến mức này, còn trơ trẽn hơn cả ông ta!!
Giản Việt nhìn về phía vợ trưởng làng rồi mở miệng nói: “Chúng tôi tới mua đèn lồng, chờ tôi hai phút, tôi sẽ…”
Vừa nói xong, cậu vừa bước đi định hướng về phía gốc cây.
Ngay khi cậu vừa chuẩn bị tiến lại gần, trưởng làng nhắm mắt, hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Đèn lồng đây, lấy nhanh đi!”
Giản Việt lập tức dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại nhìn vị trưởng làng vừa rồi còn hét “không có tiền thì cút”, giờ lại tự đi vào sân lấy đèn lồng ném ra cho cậu.
Ánh mắt của vợ trưởng làng lúc này rơi lên người chồng, bà ta nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng có chút khó chịu: “Cậu ta đã trả tiền chưa?” ( app truyện TᎽT )
Bốn phía rơi vào một khoảnh khắc tĩnh lặng.
Các người chơi khác cũng ngạc nhiên, sao trưởng làng lại đột ngột chịu đưa đèn lồng thế này? Ai nấy đều nghĩ chắc ông ta lại đang tính giở trò gì đó để làm khó đây.
Bảng nhiệm vụ trên hệ thống lúc này hiện rõ dòng chữ đỏ: [Đếm ngược nhiệm vụ: 30 giây]
Gương mặt trưởng làng vặn vẹo trong chốc lát, ông ta liếc nhìn Giản Việt đang đứng ở cửa, ánh mắt đầy phức tạp như vừa trải qua một cuộc giằng co dữ dội giữa thiên thần và ác quỷ, cuối cùng ông ta nghiến răng, phun ra mấy chữ đầy căm hận: “Đã trả rồi!”
Ngay sau đó, mọi người trợn tròn mắt khi nhìn thấy trưởng làng… móc tiền từ túi mình ra, đặt lên bàn đưa cho vợ. Người đàn ông này từng vì một xu cũng lật mặt như trở bàn tay, chuyên bóc lột người chơi lần đầu tiên trong lịch sử tự bỏ tiền túi để mua đèn cho người chơi!
Cả đám người chơi đơ mặt ra trong vài giây.
Còn khán giả trong phòng livestream thì nổ tung:
“Á há há há há!!!”
“Cái quái gì đang diễn ra vậy trời?!”
“Tuyệt vời! Năm xưa tôi bị lão già đó chơi khăm không biết bao nhiêu lần đó!”
“Lão cũng có ngày hôm nay cơ đấy!!”
Là một phó bản tân thủ, vô số người từng bị lão trưởng làng này lừa đến phát khóc, hôm nay lần đầu tiên chứng kiến lão bị chơi lại, ai mà không hả hê cho được?!
Chỉ số người xem trong livestream lập tức bùng nổ.
Thông báo hệ thống: [50 người chơi đã bình chọn đề cử cho phòng livestream này, tổng lượt thích đạt 500. Chúc mừng streamer lọt vào top 100 bảng xếp hạng livestream tân binh, xếp hạng hiện tại: 97!]
Trong sân nhỏ, các người chơi trố mắt nhìn cảnh tượng kỳ ảo này, trưởng làng như thể đang đóng phim viễn tưởng mà móc tiền túi ra mua đèn lồng cho Giản Việt.
Giản Việt bước tới nhận lấy đèn, còn lịch sự bắt tay với trưởng làng một cách nghiêm túc, giữ nguyên vai diễn quản gia mà không hề sứt mẻ, thậm chí còn lễ độ nói: “Cảm ơn ông đã bán đèn, lần sau tôi lại ghé mua tiếp.”
Trưởng làng: “……”
Cậu chết đi có được không?!!
Cuộc sống không phải lúc nào cũng có người đứng xem, nhưng livestream thì có. Với hàng ngàn người từng bị trưởng làng hành hạ trong phó bản tân thủ, giờ phút này chính là khoảnh khắc hả hê nhất! Cả phòng chat chìm ngập trong những tràng cười hahaha không dứt.
Cùng lúc đó, hệ thống vang lên trong tai Giản Việt:
Nhiệm vụ [Đèn lồng của trưởng làng] hoàn thành đúng hạn.
Nhận thưởng: 30 điểm tích lũy.
Thực tập sinh mở khóa hệ thống cửa hàng, hãy tiếp tục cố gắng!
Lúc này Giản Việt chưa kịp xem cửa hàng, cậu cầm đèn lồng quay lại nói với các người chơi khác: “Chúng ta quay về thôi, trời không còn sớm nữa, không về thì thiếu gia chờ lâu sẽ sốt ruột đấy.”
Mọi người đều gật đầu.
Sau bao nhiêu chuyện vừa rồi, dù vẫn nghi ngờ thân phận của Giản Việt nhưng chẳng còn ai dám manh động trước mặt cậu nữa. Đặc biệt là khi ngôi làng về đêm yên tĩnh đến đáng sợ, nhà nào cũng không bật đèn, không một tiếng động, bóng tối như những gò mộ ẩn hiện khắp nơi khiến người ta lạnh sống lưng.
Bọn họ cầm theo những chiếc đèn lồng đỏ len lỏi đi giữa ngôi làng tối đen như mực.
Gió lạnh từ khe núi thổi tới nghe như tiếng khóc than vang vọng quanh đoàn người. Có người không cẩn thận dẫm phải cành khô mà bị dọa đến mức hét lên một tiếng, suýt nữa làm rơi cả đèn lồng trong tay.
Ôn Ngọc quay đầu lại, hơi bực bội nói: “Làm sao đấy? Gào cái gì?”
Người vừa giẫm phải một cành cây khô mà hét lên là một cô gái đeo kính, lúc này mắt cô ấy hoe đỏ, cúi đầu lí nhí nói: “...Tôi, tôi không cố ý... Tôi sợ quá... xin lỗi…”
Trong không khí căng thẳng thế này, người mới mà hoảng loạn quá thì dễ gây rối cả đội.
Mà rõ ràng là mọi người đều đang rất sợ.
Gã đàn ông mặt sẹo cuối cùng cũng mở miệng, gương mặt người này như vừa giết người xong, vậy mà anh ta lại mặt dày nói dối không chớp mắt, dỗ dành mấy người mới: “Không phải sợ đâu, đây chỉ là một cái làng bình thường thôi. Mọi người thấy đấy, dân làng rất chất phác, trưởng làng tốt bụng như vậy, vừa nãy còn tặng đèn lồng miễn phí cơ mà, có gì mà phải sợ!”
Mọi người và khán giả livestream: “……”
Phong cảnh hữu tình, dân phong thuần hậu, làng Vạn Phúc.
Một câu đùa mới cấp độ địa ngục ra đời.
Phía sau, mọi người bắt đầu xì xầm thì thầm bàn tán, còn Giản Việt thì không tham gia cũng chẳng bận tâm. Thật ra lúc đầu cậu cũng nghĩ có thể hợp tác với nhóm người chơi này, nhưng sau vụ trưởng làng thì cậu đã nhìn ra, đây không phải những người có thể cùng cậu tiến xa.
Nếu ở nơi như thế này mà chỉ có thể dựa vào chính mình thì ai lo việc người nấy thôi.
Về đến căn nhà trong thôn, ánh sáng rực rỡ hắt ra từ bên trong.
Giản Việt bước vào nhà chính, thấy bên trong vẫn bật đèn sáng trưng, trên mặt thoáng vẻ bối rối, cậu do dự hỏi: “Thiếu gia, trong nhà này có… điện sao?”
Không phải đây là một phó bản kinh dị à?!
Sao lại có cái gì đó bình thường đến mức vô lý như điện vậy?!
Thẩm Ngọc Thù vừa từ trong phòng đi ra, nghe thấy thế thì quay sang nhìn Giản Việt như thể đang nhìn kẻ ngốc, anh đáp: “Không có điện thì ở kiểu gì? Quản gia Vương, cậu không có tí kiến thức sống nào à? Còn nữa, cậu cầm cái đèn lồng xấu xí kia định làm gì?”
Giản Việt: “……”
Muốn chết nhưng nhìn quanh thì thấy kẻ đáng chết không phải mình.
Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, Giản Việt cảm thấy tâm trạng ổn hơn một chút rồi thản nhiên đáp: “Là trưởng làng tặng tôi.”
“Tặng?” Thẩm Ngọc Thù cười khẩy: “Vậy thì được, loại đèn lồng xấu hoắc này chỉ có đồ ngốc mới đi mua.”
Lời này của anh vừa dứt…
Những người chơi của đội khảo cổ đã móc tiền thật ra mua đèn đang đứng sau: “……”
Thôi được rồi, tôi cũng không muốn sống nữa.
Giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều không muốn sống nữa.