Chiếc đèn lồng này khiến mọi người phải trả giá không ít, chỉ có Giản Việt là thoải mái vì cậu hoàn toàn là lừa mà có.

Đám người trong đội khảo cổ đứng ở cửa, mặt ai nấy xanh mét như gang.

Còn tổng tài thì vẫn giữ phong thái kiểu mấy người sống chết ra sao cũng không liên quan đến tôi, đến khi phát hiện bọn họ vẫn còn đứng ở đó thì mới làm ra vẻ hơi ngạc nhiên: “Các người sao còn đứng đây?”

Mọi người: “…”

Vậy chứ bọn tôi nên đứng ở đâu.

Dường như lúc này anh mới nhớ ra điều gì đó, Thẩm tổng phẩy tay, lạnh nhạt nói: “Về đi, bảo bà Trương đưa mọi người ra sau nhà, sắp xếp ở phòng khách.”

Nói xong, mọi người mới nhận ra trong góc đại sảnh vẫn luôn có một người phụ nữ lặng lẽ đứng đó. Lưng bà ấy còng xuống, tóc đã bạc trắng nhưng được chải gọn gàng, nếp nhăn như dây leo chằng chịt trên mặt, vậy mà đôi mắt lại đen nhánh, sâu hút khiến người ta ớn lạnh.

Bà ấy đứng im lìm như tượng, nếu không được nhắc tới thì chắc chẳng ai phát hiện trong nhà còn có người như vậy.

Bà Trương mở miệng, giọng khàn đục và già nua mang theo một sự âm trầm rợn người: “Vâng, thiếu gia.”

Giản Việt là người đứng gần nhất, toàn thân cậu lập tức nổi da gà, lúc này cậu theo phản xạ liền hơi nép vào gần Thẩm Ngọc Thù, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, bà ấy là…?”

Thẩm Ngọc Thù lạnh lùng đáp lại: “Là quản gia cũ của căn nhà này, từ thời mẹ tôi đã ở đây trông nom rồi.”

Vậy mà lại là người bản xứ?!

Nói thật, nếu không có bà cụ này, Giản Việt suýt nữa đã nghi ngờ rằng cái làng này làm gì có ai sống, toàn là phó bản dựng lên kìa!

Cậu thầm suy nghĩ nhiệm vụ chính của cậu là tìm ra bí mật của làng Vạn Phúc mới có thể rời khỏi đây, vậy thì quản gia già này chắc chắn là một manh mối quan trọng.

Thế là Giản Việt hỏi thử: “Thiếu gia, mọi chuyện trong căn nhà này xưa nay đều do bà quản gia trông coi sao?”

Vừa dứt lời…

Thẩm Ngọc Thù quay sang nhìn Giản Việt với ánh mắt kỳ quái như không ngờ cậu lại hỏi câu đó rồi nói: “Bà ấy đã sống ở đây thì tất nhiên phải quản, còn về phần cậu đó, quản gia Vương, đã theo tôi đến đây rồi thì cố mà thể hiện đi, cậu sẽ không đến nỗi không có chỗ đứng.”

Giản Việt: “…”

Không phải, sếp à, tôi không có ý tranh chức quản gia đâu!

Căn nhà rách nát đầy ma như này thì có gì mà tranh giành, cậu còn ước mình không phải làm cái gì đây này!

Giản Việt cười gượng: “Thiếu gia nghĩ nhiều rồi, bà Trương trông là đã thấy đáng tin rồi, bà ấy trông nom căn nhà này bao năm, giao cho bà là đúng rồi ạ.”

Vừa nói xong, hệ thống vang lên một tiếng ting:

Hệ thống: [Kích hoạt nhiệm vụ ẩn của nhân vật – Bí mật của bà Trương]

Nội dung nhiệm vụ: Một người chơi không muốn làm nhân viên tốt thì không phải quản gia tốt, hãy tranh giành quyền quản gia với bà Trương.

Thời hạn: Không giới hạn

Phần thưởng: Chìa khóa kho chứa đồ trong nhà họ Thẩm

Giản Việt: “…”

Không thể chờ hết phó bản rồi hãy giao nhiệm vụ sao?!

Cậu thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, thẳng lưng nói đầy khí thế: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiếu gia đối với tôi ơn nặng như núi, để người khác lo cho sinh hoạt ăn ở của anh thì tôi sao yên lòng được. Chỉ cần tôi có thể chăm sóc tốt cho anh thì dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ!”

Thẩm Ngọc Thù nhìn cậu như thể đang nói tôi biết ngay mà, cái tên khẩu thị tâm phi này, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Quản gia Vương.”

Giản Việt cúi đầu cung kính: “Thiếu gia?”

Trong lòng Giản Việt thầm nghĩ: Chắc sếp cảm động lắm rồi, kiểu gì cũng phải thốt lên mấy lời như kiểu chưa từng gặp ai trung thành như cậu, giao toàn quyền quản lý cho cậu!

Nhưng Thẩm Ngọc Thù lại nói: “Đó là việc cậu nên làm, còn nữa, lần sau nói chuyện nhớ nói liền một mạch, không thì trừ lương.”

Giản Việt: “…”

Tên tư bản ác ôn!!

Nhất định có ngày tôi phải vùng lên làm chủ nhân!!

Sau khi căn dặn vài câu, Thẩm Ngọc Thù cũng quay về phòng nghỉ ở nhà chính, anh không gọi Giản Việt vào hầu hạ, chắc vì bà Trương đã chuẩn bị giường chiếu sẵn rồi.

Thế là Giản Việt được phép đi cùng mọi người ra khu nhà khách ở phía sau để nghỉ ngơi.

Đêm đã khuya.

Trời đen kịt như mực, dù đang là mùa hè nóng bức nhưng cả ngôi làng lại không hề có tiếng ve mà chỉ là một sự yên tĩnh đến mức như chết chóc. Ánh đèn huỳnh quang ở hành lang tỏa ra thứ ánh sáng trắng bệch, bóng tối xung quanh như sinh vật sống, âm thầm rình rập trong từng bụi cỏ khiến người ta càng lúc càng rợn người.

Bà Trương đi phía trước, những người khác đều theo sau, bà ấy chỉ vào cái sân phía trước rồi nói: “Các người, ở chỗ đó đi.”

Nhóm khảo cổ nhìn thấy căn nhà cũ nát phía sau.

Gạch ngói vỡ nát phủ đầy rêu xanh khiến người ta nghi ngờ nơi này đã cả trăm năm không có người ở, nhưng không ai dám phàn nàn, dù sao có chỗ ở là tốt lắm rồi, họ chẳng muốn ngủ ngoài đầu làng, vì sinh vật trong sương mù còn đáng sợ hơn nhiều.

Ôn Ngọc mỉm cười nói: “Cảm ơn quản gia, chúng tôi mới đến đây, chưa rõ phong tục tập quán nơi này nên muốn hỏi xem có điều gì cần lưu ý để tránh mạo phạm.”

Bà Trương liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt đen ngòm ánh vàng lạnh lẽo khi nhìn người ta như đang nhìn một xác chết.

Nụ cười của Ôn Ngọc cứng đờ trên mặt.

Nhưng bà Trương lại chậm rãi dời ánh mắt đi rồi chậm rãi nói: “Ban đêm đừng ra ngoài, đừng đi lung tung.”

Người đàn ông mặt sẹo hỏi: “Vậy nếu nửa đêm cần dậy đi vệ sinh thì sao? Chuyện đó đâu tránh được.”

Nhưng bà Trương như không nghe thấy vậy, thân hình còng xuống đứng trong bóng tối giống như chiếc mai rùa co rút đang phục kích, như thể đang hồi tưởng lại điều gì kinh hoàng, cứ lặp đi lặp lại: “Ban đêm đừng ra ngoài, đừng đi lung tung…”

Một câu nói lặp đi lặp lại, những lời khác mọi người nói, bà ấy giống như không nghe thấy vậy.

Các người chơi nhìn nhau, đành phải bỏ cuộc.

Xem ra không thể moi thêm gì từ miệng NPC này, may mắn là ít nhất họ cũng biết được một điều kiện để sống sót.

Ôn Ngọc mỉm cười nói: “Cảm ơn, chúng tôi biết rồi.”

Bà Trương lại nhìn về phía Giản Việt rồi chỉ vào một căn nhà riêng cách đó không xa rồi nói: “Cậu ở bên đó.”

Giản Việt nhìn qua, xem ra quản gia cũng không phải không có chút ưu đãi, chỗ này gần phòng của tổng tài, lại là một sân riêng, tách biệt với nhóm khảo cổ. Dù có thể nguy hiểm hơn chút vì không có người giúp đỡ nhưng cậu không nghĩ những người kia sẽ giúp cậu, thậm chí còn cảm thấy phân chia như vậy ít nhất có thể tránh bị hại.

Vì thế Giản Việt gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Sau khi phân phòng xong, bà Trương như một hồn ma vô hình, dù tuổi đã cao nhưng bước đi nhanh nhẹn vô cùng, chớp mắt đã biến mất tăm rồi.

Giản Việt dứt khoát quay về phòng của mình.

Ngoài dự đoán, bên ngoài thì cỏ dại mọc um tùm, trông rất tồi tàn nhưng bên trong lại sạch sẽ gọn gàng, giường đã được trải sẵn, thậm chí ấm nước còn có sẵn nước nhưng cậu không dám uống.

Hôm nay quá mệt rồi, vừa leo núi vừa mua lồng đèn, cậu kiệt sức, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Giản Việt cứ tưởng có thể ngủ thẳng đến sáng.

Không ngờ mới ngủ đến nửa đêm, Giản Việt đã mở mắt.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sột soạt, không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ giống như có thứ gì đó đang bò từng chút một di chuyển trên tường, rất gần, ngay ngoài cửa phòng.

Lúc đó Giản Việt còn mơ màng, cho đến khi cửa sổ phát ra tiếng động nhỏ, cậu lập tức mở mắt!

Ánh trăng rọi xuống.

Bên ngoài lờ mờ bóng dáng, bóng cây cỏ dại trong sân in xuống như từng bóng người đang lay động. Không, không thể nói là như được nữa, tiếng sột soạt đó chắc chắn là có thứ gì ở ngoài!

Không phải người.

Giản Việt im lặng lắng nghe, cậu là pháp y nhiều năm, lại có thính lực nhạy bén, tiếng bước chân đó có trọng lượng rất kì lạ, không giống bước chân của con người ở bất kỳ độ tuổi nào.

Vậy thì…

Không phải người thì là thứ gì?

Tiếng động ngoài cửa sổ lại vang lên, Giản Việt từ từ quay đầu lại, đó là tiếng móng tay sắc bén cào lên gỗ, âm thanh dính nhớt của thứ gì đó trơn ướt đang trườn qua bức tường sát giường cậu, từng chút một, từng chút một cào vào tường, nó đang chậm rãi bò về phía cửa, may mà cậu có thói quen đóng cửa.

Nếu cửa đang mở, có lẽ giờ này cậu đã đối mặt với thứ kia rồi…

Khán giả trong phòng livestream cũng rõ ràng đang phấn khích:

“Đến rồi đến rồi!”

“Vãi thật, đáng sợ quá!!”

“Thứ này còn kinh hơn cả quái vật trong sương mù.”

“Người mới chắc sợ tè ra quần rồi.”

Mặc dù phòng livestream của Giản Việt được đưa lên mục đề cử nhưng độ hot vẫn không cao, dù sao phần lớn người xem đều cho rằng cậu chỉ là may mắn, ngoài ra không có điểm gì đáng giá.

Thậm chí vì thẻ bài của cậu không có năng lực tấn công nên khi đối mặt với quái vật căn bản không có khả năng phản kháng, trong phòng còn có người cá cược xem cậu sẽ chết ở đâu kìa.

Một luồng ánh sáng đỏ sậm phát ra từ sân phía xa.

Tiếng nói nhỏ của các thành viên đội khảo cổ theo gió truyền đến mơ hồ, có vẻ họ đang thông báo cho nhau: “Châm đèn lồng đi, mau châm đèn lồng! Châm đèn thì bọn chúng không vào được!”

Đèn lồng đỏ.

Giản Việt muốn bật đèn trong phòng nhưng cậu phát hiện công tắc vốn còn hoạt động bình thường vào buổi tối mà giờ ấn thế nào cũng không sáng nữa.

Ngay lập tức, cậu nhớ đến phần mô tả nhiệm vụ mà hệ thống đã đưa ra: [Ban đêm tối đen như mực, đèn lồng đỏ dùng để chiếu sáng]

Thì ra là vậy.

Giản Việt liếc mắt nhìn chiếc đèn lồng đặt trên bàn, cậu đứng dậy đi tới rồi cầm lên xem.

Đèn lồng đỏ lớn của nhà trưởng làng được làm bằng giấy, tim đèn bên trong cũng có màu đỏ, nhìn khá chắc chắn. Có lẽ vì bên đội khảo cổ đều đã châm đèn nên bọn quái vật vốn bò loạn ngoài kia bị cản lại bên ngoài sân rồi chúng lần theo hơi người mà kéo đến căn phòng của Giản Việt, lúc này tiếng động ngoài bãi cỏ càng lúc càng lớn.

Phải châm đèn sao?

Giản Việt nhìn về phía hộp diêm không xa, trầm mặc vài giây.

Khán giả trong phòng livestream còn sốt ruột hơn cả cậu:

“Bình tĩnh đi! Cố mà chịu đựng đừng châm đèn!!”

“Vô ích thôi, người mới lần đầu vào phó bản toàn sợ đến mất đầu óc, chẳng còn suy nghĩ gì được.”

“Thẻ bài của cậu ta đang trong thời gian ngủ, không thể đưa ra gợi ý.”

“Giờ mà không châm đèn thì chết liền, châm thì chết muộn, không lối thoát.”

Ngay lúc tất cả khán giả đều cho rằng lần này Giản Việt chắc chắn sẽ châm đèn thì cậu lại đưa tay dùng đầu ngón tay quệt chút dầu đèn đưa lên mũi ngửi, lúc này cậu khẽ nhíu mày.

Mùi này quen quen ấy.

Thì ra là được làm từ thứ đó.

Giản Việt đặt đèn lồng xuống, cậu khẽ thở dài một tiếng rồi quay đầu lại nhìn về phía ngoài, tiếng móng tay cào lên tường ngày càng rõ ràng, cậu khẽ nhướng mày: “Không châm đèn thì không đi, phải không?”

Lũ quái vật ngoài cửa dường như thấy được hy vọng, động tác khựng lại một chút.

Giản Việt tỏ vẻ như sắp bỏ cuộc nói: “Được rồi!”

Ngay lúc cả phòng livestream và bọn quái vật đều nghĩ cậu sắp châm đèn thì Giản Việt đi đến bàn, lấy đèn pin trong vali, sau đó đặt đèn lồng của trưởng làng ở trước cửa rồi kéo một cái ghế qua, dùng đèn pin chiếu thẳng vào đèn lồng đỏ, cậu còn tiện tay còn lấy vài cục sạc dự phòng trong balo ra để nối thêm điện cho đèn pin.

Ánh sáng đỏ bừng lên ngay tức khắc, thậm chí còn sáng hơn cả nến.

Giản Việt mở miệng nói: “Nói là ban đêm tối đen thì đèn lồng đỏ có thể chiếu sáng. Cái này của tôi cũng là đèn lồng đỏ nhé, hàng chính hãng nhà trưởng làng. Sao nào, phiên bản đèn lồng công nghệ cao đó. Sếp tôi từng nói rồi, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu, đúng không?”

Gần như là ngay lập tức.

Khoảnh khắc ánh sáng đỏ bật lên, cả thế giới bỗng im lặng.

Lũ quái vật cũng chết sững.

Khán giả trong phòng livestream cũng chết lặng:

“Wo... woa cái phó bản làng ma ám mà thành phiên bản cyberpunk luôn rồi hả?”

“Cái này cũng được luôn á?”

“Không thể nào! Còn có thể chơi như vậy á??!!”

“Má nó, năm xưa sao tôi không nghĩ ra chiêu này cơ chứ!!!”

( app truyện TᎽT )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play