“Nếu không cứu được bà ấy thì tất cả các người cứ chờ mà chôn cùng bà ấy đi!”

Khi Giản Việt mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nghe thấy là một tiếng quát đầy giận dữ vang lên từ phía trước. Đây là một chiếc nhà xe khổng lồ, thân xe được trang trí sang trọng nhưng lạnh lẽo, vừa nhìn đã thấy trần xe lấp lánh như sao trời, từng chi tiết đều toát lên vẻ quý tộc, hoàn toàn tương xứng với sự giàu có của chủ nhân chiếc xe này. Nếu không vì giọng nói giận dữ kia còn đang tiếp tục thì nơi đây hẳn là một nơi đẹp đẽ, lý tưởng.

“Quản gia Vương! Cậu đang ngẩn người gì vậy? Có tin tôi cho cậu chôn cùng luôn không!!”

Giản Việt vốn vẫn đang ngẩng đầu nhìn trần xe như bầu trời sao thì lúc này từ từ quay đầu lại, trên gương mặt cậu thoáng qua một nét ngơ ngác, sau đó chậm rãi chỉ vào chính mình, tôi?

“Không gọi cậu thì gọi ai!” Người đàn ông mặc vest gào lên đầy tức giận: “Tôi bảo cậu tra tư liệu, cậu tra được chưa?!”

Giản Việt từ từ ngồi dậy, gần như cùng lúc đó, bộ não đang chậm chạp do vừa tỉnh lại của cậu bắt đầu hoạt động. Đúng rồi, theo trí nhớ thì cậu vừa gặp tai nạn xe trên đường đi lấy hàng chuyển phát nhanh, một chiếc xe tải lớn mất lái đã đâm vào cậu, gần như ngay lập tức cậu mất đi ý thức. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là... chết hẳn rồi mới đúng.

Dù chưa chết thì lẽ ra cậu cũng phải đang nằm trong bệnh viện chứ, sao lại ở đây?

Đầu Giản Việt đau như muốn nứt ra.

Một màn hình ảo tỏa ra ánh sáng xanh lam đột nhiên hiện lên trong đầu cậu mà không một tiếng động: [Thực tập sinh mã số 543 đã tải thành công, đang tải nội dung nhiệm vụ lần này cho bạn…]

?

Cái gì thế này?

Trong lúc Giản Việt còn đang nghi hoặc thì âm thanh máy móc lại vang lên bên tai, giao diện màn hình lại cập nhật:

[Tên phó bản: Bảo bối thiên tài và người mẹ xinh đẹp: Thiếu phu nhân bỏ trốn 99 lần]

[Thân phận người chơi: Quản gia Vương]

[Nhiệm vụ chính: Tìm ra bí mật của làng Vạn Phúc và sống sót rời đi]

Gợi ý: [Điểm sinh mệnh hiện tại: 45. Nếu điểm sinh mệnh xuống dưới 1, người chơi sẽ tử vong, hãy nhanh chóng gia tăng điểm sinh mệnh!]

Sau khi hệ thống công bố chuỗi thông tin này thì yên lặng, như thể đang đợi người trước mặt sợ hãi đến phát điên.

Nhưng mà——

Giản Việt nhìn bảng thông tin hiện ra, trầm ngâm trong giây lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Sao thân phận của tôi lại là quản gia Vương, tôi đâu có họ Vương? Không phải nên là quản gia Giản mới đúng à?”

Hệ thống: “……”

Hiếm thấy người mới nào khi thấy bảng nhiệm vụ và liên quan đến sinh tử lại không hoảng loạn mà còn quan tâm đến chuyện... họ của mình, thế nên hệ thống bỗng rơi vào trầm mặc.

 Mà cách đó không xa…

Trong khoang xe, tiếng rống của vị tổng tài mặc vest vẫn tiếp tục vang lên: “Quản gia Vương! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!!”

Hệ thống: [NPC quan trọng đang vô cùng tức giận, điểm sinh mệnh hiện tại của người chơi giảm còn 30%]

Giản Việt nghiêng đầu nhìn về phía vị tổng tài tức giận đến mức mặt mày tái xanh, ánh mắt như sắp giết người, chỉ tay về phía cậu mà quát: “Có tin tôi ném cậu xuống xe ngay bây giờ không? Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì thì cậu chết cùng bà ấy luôn cho tôi!”

Hệ thống: [Điểm sinh mệnh hiện tại: 10!]

Thậm chí màn hình đã chuyển sang màu đỏ cảnh báo rồi.

Gương mặt nho nhã của Giản Việt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại biểu cảm. Lúc này cậu đeo một cặp kính gọng đen cổ điển khiến cậu trông thực sự giống một quản gia cứng nhắc, thế nhưng đôi mắt sau lớp kính kia lại trong veo như đá quý. Trong tình huống như vậy, cậu vẫn bình tĩnh đứng dậy, lễ độ nói: “Thiếu gia, xin đừng nói vậy, tôi tin rằng phu nhân nhất định sẽ không sao.”

Cơn giận dữ của tổng tài bị câu nói bình tĩnh và chân thành này cắt ngang, anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên biết bà ấy sẽ không sao, khi chưa có sự cho phép của tôi, tôi không cho phép bà ấy chết!”

Giản Việt: “……”

Tuy giọng điệu của tổng tài vẫn khó chịu như cũ nhưng bảng thông tin hiện ra lại hiển thị: [Điểm sinh mệnh hiện tại: 20]

Tên ông chủ này… không ngờ lại dễ dỗ dành như vậy.

Giản Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cũng không cần chết chùm nữa, cậu tự an ủi mình.

Tuy nhiên, tổng tài dường như lại nhớ ra điều gì đó, giọng nói lạnh lùng tiếp tục nhắc lại chuyện cũ: “Tư liệu về làng Vạn Phúc mà tôi bảo cậu tra đâu?”

Dù người đàn ông trước mặt, theo lời hệ thống, chỉ là một NPC nhưng trong phó bản này, anh là người nắm quyền lực của một tập đoàn lớn, khí thế áp đảo vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực không nhỏ.

Giản Việt không định lừa dối mà thẳng thắn đáp: “Xin lỗi thiếu gia, tôi vẫn chưa tìm được.”

Không khí trong khoang xe như lập tức đông cứng lại.

Đôi mắt của tổng tài nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm khó lường, một lúc sau anh cười lạnh một tiếng: “Đáng chết, quả nhiên là vậy!”

Giản Việt: “……”

Chủ nghĩa tư bản thật là độc ác.

Đã biết từ trước rồi còn bắt người khác đi tra làm gì chứ.

Tuy vậy, cậu vẫn giữ vững vai trò của một quản gia mẫu mực, mặt không biến sắc mà tâng bốc: “Thiếu gia liệu sự như thần.”

Tổng tài bật cười lạnh, đầy vẻ cao ngạo.

Hệ thống: [Điểm sinh mệnh hiện tại: 30, đã vào mức an toàn]

Giản Việt thở phào một cách rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.

Thật ra câu trả lời vừa rồi là một canh bạc, nếu chọc giận người trước mặt thêm lần nữa, hậu quả e rằng không gánh nổi, nhưng nếu nói dối để qua chuyện thì chưa biết chừng còn thảm hơn. May mắn là lần này cậu đã cược đúng.

Tổng tài bắt đầu đi qua đi lại một cách sốt ruột, vừa bước vừa nói: “Tôi đã biết mà, chuyện này không đơn giản vậy đâu. làng Vạn Phúc là địa bàn của hắn, cái nơi quỷ quái đó đúng là xui xẻo, người sống ở đó là một bầy quái vật!”

Giản Việt lập tức chú ý tới từ khóa, đang định nghe thêm…

Tổng tài bất ngờ quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Quản gia Vương, tiếp tục điều tra! Trong ba ngày, tôi muốn toàn bộ tư liệu về nơi đó!”

Giản Việt: “… Vâng.”

Kiếp làm công đúng là khổ cực, mệt đến mức chẳng còn yêu đời nổi nữa.

Cậu còn đang nghĩ ngợi thì—

Giọng tổng tài lại vang lên từ phía trên đầu: “Dù gì mỗi tháng tôi cũng tốn vài chục vạn nuôi các người, không phải để các người ăn không ngồi rồi. Nếu đến lúc đó có chuyện gì xảy ra ở làng Vạn Phúc thì tất cả các người… chết chùm với nhau đi là vừa!”

Gương mặt Giản Việt lập tức nghiêm túc lại, giọng nói kiên quyết vang lên: “Thiếu gia yên tâm, giao cho tôi.”

Hai người vừa dứt lời thì phía cuối xe đột nhiên vang lên một giọng nữ yếu ớt. Sắc mặt tổng tài lập tức thay đổi, không thèm để ý đến quản gia nữa mà vội vã bước vào trong. Sau khi anh rời đi, khoang xe lại chìm vào im lặng.

Hệ thống thầm nghĩ sau khi trải qua từng ấy chuyện, chắc chắn Giản Việt sẽ vì cầu sống mà bắt đầu hỏi nó về làng Vạn Phúc. Chuyện này luôn xảy ra với các tân thủ sắp sụp đổ, giống như người chết đuối giữa sông, không còn gì để bấu víu, chỉ còn biết túm lấy cọng rơm cứu mạng, tuyệt vọng không còn hình tượng.

Thế nhưng——

Giản Việt lại im lặng một lúc rồi hỏi: “Lương của quản gia là thật à?”

Hệ thống: “…… Là thật.”

Đôi mắt Giản Việt sáng lên, còn chưa kịp hỏi tiếp tiền sẽ được trả vào đâu thì hệ thống lạnh lùng đáp: “Nếu như cậu còn mạng sống thì đúng là có thể lĩnh.”

“……”

Như thể hiểu được sự tuyệt vọng của cậu, giọng máy móc của hệ thống vang lên đúng lúc: [Xin người chơi hãy bắt đầu rút kỹ năng thẻ bài trước khi chính thức tiến vào khu vực nguy hiểm. Lưu ý, việc sử dụng hợp lý kỹ năng từ thẻ bài sẽ giúp nâng cao tỷ lệ sống sót!]

Thậm chí Giản Việt còn chưa kịp hỏi han gì.

Ngay khi hệ thống dứt lời, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện ba lá bài kỹ năng lơ lửng giữa không trung. Bề ngoài các lá bài đều tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, nhìn qua thì không thể phân biệt được chúng khác nhau chỗ nào. Cậu vừa định tiến lại gần để nhìn rõ hơn, còn chưa kịp chạm vào thì một trong số chúng đã như làn nước mát lành, trượt dọc theo ngón tay cậu rồi hòa vào cơ thể.

“Khoan đã…”

Cậu hoàn toàn không kịp ngăn cản hay phản kháng, cả người cảm thấy tê dại như mơ màng, hệt như bị định thân tại chỗ, linh hồn như thoát khỏi thể xác. Mãi cho đến khi giọng hệ thống vang lên lần nữa, cậu mới hoàn hồn trở lại:

[Chúc mừng thực tập sinh số hiệu 543 rút được kỹ năng thẻ bài cấp vàng – hóng hớt! Hãy sử dụng kỹ năng sinh tồn của bạn hợp lý trong phó bản, chúc người chơi thuận lợi vượt qua các phó bản!]

Khoan đã, cái gì cơ? Hóng hớt á? Là để làm gì?

Giản Việt ngơ ngác đến đơ cả người.

Cùng lúc đó, tại một màn hình lớn giữa quảng trường, giao diện rút thẻ tối đen như bầu trời sao sâu thẳm, các lá bài lấp lánh trôi nổi bên trong. Bỗng nhiên, một tia sáng màu vàng kim chợt lóe lên, chính thức xuất hiện trong bể bài.

Có người chơi đi ngang qua nhìn thấy thì lập tức đứng sững lại, xác nhận vài lần rồi kinh ngạc hét lên: “Có người rút được thẻ vàng trong phó bản rồi!!”

Một câu như ném đá xuống mặt hồ yên ả, lập tức gây nên ngàn đợt sóng.

“Thật hay giả vậy!”

“Có người trúng thẻ vàng rồi!”

“Có ghi mã trong sổ bài không?”

“Kiểm tra rồi, không có mã nào cả – đây là một thẻ vàng năng lực hoàn toàn mới!”

“Người mới à?”

“Không rõ, mau vào xem thử!”

[Lượt người xem hiện tại trong phòng livestream: 131 người]

[Lượt thích: 0, người theo dõi: 0]

Lúc này, Giản Việt đang ngồi trong căn phòng nhỏ nát tươm, hoàn toàn không biết đã có người bắt đầu theo dõi mình. Cậu nhìn thấy thẻ bài xuất hiện trên tay, đó là một tấm thẻ nhỏ trong suốt lơ lửng giữa không trung, cậu chạm vào để xem phần mô tả:

[Thẻ bài cấp SSS, hóng hớt]:  Dù trời nắng hay mưa, hóng hớt luôn là người bạn tốt giúp bạn giải sầu. Khi gặp kẻ địch, trang bị thẻ bài này sẽ ngẫu nhiên kích hoạt một tin đồn nhỏ. Thời gian hồi chiêu: 8 tiếng. Hãy chuẩn bị hạt dưa, đậu phộng, tiết mục hấp dẫn sắp bắt đầu!

Giản Việt: “…… Là loại hóng hớt mà tôi đang nghĩ tới à?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

“Ý cậu là” Giản Việt mặt không cảm xúc nói: “Sau khi vào cái ngôi làng đầy quái vật kia, tôi sẽ phải sống còn bằng cách nghe mấy tin đồn nhảm này à?”

Hệ thống trầm mặc.

Giản Việt hồi tưởng lại tình cảnh của bản thân: sáng thì gặp một ông chủ tính khí sáng nắng chiều mưa, trưa thì phải lo lắng về máu tụt không phanh, tối lại bước vào một ngôi làng được đồn là toàn quái vật, đến lúc ấy lấy thẻ ra nghe tin đồn xàm xí một chút, sau đó nằm luôn vào quan tài, kèn trống nổi lên, đời coi như xong.

Khán giả trong livestream sau khi nhìn thấy thẻ bài thì đồng loạt bật cười sặc sụa:

“Đây là kỹ năng của thẻ vàng á?”

“Đúng là cái bô mạ vàng mà!”

“Tỷ lệ chết của phó bản này cao vãi chưởng đó!!”

“Mở màn địa ngục cho người mới luôn rồi!”

“Gặp quỷ quái thì rút thẻ này ra nghe tám chuyện à? Xong đợi chết luôn đi streamer hahaha!”

( app truyện TᎽT )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play