Không chỉ khán giả ngây người.
Ngay cả con quái vật cũng có vẻ bị sốc, đứng yên tại chỗ, trong thoáng chốc hoàn toàn không nhúc nhích.
Giản Việt đã nhanh chóng rút điện thoại ra từ ba lô bên chân ra rồi “tách tách” chụp luôn hai tấm, sau đó mỉm cười nói: “Mong anh thông cảm, thật sự không phải tôi phiền phức đâu, ông chủ tôi rất khó chiều, nếu anh gặp anh ta rồi sẽ hiểu thôi.”
Cậu vừa dứt lời—
Con quái vật đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội, tiếng gầm đó ngập tràn phẫn nộ và sát khí vọng ra từ sâu trong cổ họng, không giống tiếng người chút nào mà giống như tiếng gào của dã thú.
Kèm theo đó, lớp sương mù dày đặc xung quanh như cũng sống dậy.
Giản Việt nghe thấy trong sương có tiếng xào xạc, cậu cười khổ một cái rồi vô thức đưa tay sờ ra sau lưng, nơi vừa rồi cậu nhân tiện rút luôn một con dao găm khi lấy điện thoại.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Máu trên người quái vật từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Không ai nhúc nhích, không một lời nói.
Nếu như lúc trước khán giả chỉ xem như trò vui thì giờ đây nhiều người bắt đầu lo lắng thật sự:
“Đừng có động đậy mà.”
“Làm ơn đừng nhúc nhích.”
“Một khi ra khỏi nơi này là chết chắc đấy!”
Mọi người nín thở chờ đợi, nếu trước đó họ chỉ xem để giải trí thì giờ có chút không nỡ để anh chàng streamer chết nhanh như vậy.
Bất ngờ—
Có gì đó xuyên qua làn sương, tiếng gió “vù vù” lướt ngang qua tai Giản Việt—là một khối lửa bốc cháy.
“Ầm!”
Vai của con quái vật bị đánh trúng, ngọn lửa lập tức bao phủ toàn thân nó.
Ngay khoảnh khắc cơ thể nó vặn vẹo đau đớn, Giản Việt dường như nhìn thấy một ký hiệu phù văn nào đó ở cánh tay nó, cậu không những không bỏ chạy mà lập tức rút điện thoại ra chụp thêm một tấm ảnh.
Khán giả: “……”
Ủa anh trai? Anh đang đi du lịch hay gì vậy trời?!
Nhưng nhờ pha xử lý này mà những khán giả trước đó chỉ ngồi hóng drama bắt đầu thấy thú vị, lượng người xem không những không giảm mà tăng lên đến 500 người.
Con quái vật có vẻ bị lửa làm bị thương, quay đầu biến mất trong màn sương.
Cùng lúc đó—
Giản Việt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cậu gập điện thoại lại rồi ngẩng đầu lên.
Một giọng nữ vang lên trước tiên: “Ở đây thật sự có người.”
Giản Việt quay đầu lại thì thấy một nhóm người trẻ tuổi bước ra từ màn sương, cô gái đi đầu thắt tóc bím, phía sau cô là mấy chàng trai mặc áo thun, đeo kính, trông văn nhã như dân khảo cổ.
Trong số đó có một người đàn ông rất cao, đeo kính râm nhưng không che được vết sẹo trên mặt anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giản Việt nghe thấy cô gái nghiêng đầu thì thầm với người bên cạnh: “Cậu ta có phải là người chơi không?”
Cả nhóm khảo cổ đều dán ánh mắt về phía Giản Việt, ánh nhìn mang đầy sự dò xét.
Người đàn ông đeo kính râm khẽ nói: “Trông cậu ta không thông minh lắm, gặp quái vật còn không biết dùng thẻ, thử xem sao.”
Thật ra giọng hai người rất nhỏ nhưng Giản Việt trời sinh tai thính, trong lòng thầm mắng “nói chuyện mưu đồ ngay trước mặt người ta như thế này ổn không đấy?”
Cậu không dùng thẻ không phải vì không muốn dùng, mà cái thẻ chết tiệt đó dùng kiểu gì, rút ra kể chuyện cười cho quái vật nghe à?
Cô gái quay lại nhìn cậu, mỉm cười hỏi: “Con quái vật lúc nãy nhìn đáng sợ thật đó, sao cậu lại đứng yên không chạy? Không sợ à?”
Giản Việt đẩy gọng kính: “Sợ.”
Khán giả im bặt.
Cậu sợ cái quái gì chứ, cậu còn lôi điện thoại ra chụp ảnh cơ mà!
Cô gái ngơ ngác hỏi: “Vậy sao cậu không chạy?”
Giản Việt chỉ vào hành lý cách đó không xa: “Ông chủ tôi dặn tôi trông hành lý cho kỹ, tôi không dám bỏ chạy, sợ nếu có mất mát cái gì thì anh ta quay lại trừ lương tôi.”
Mọi người: “……”
Không khí trong thung lũng trở nên chết lặng.
Lúc này, khán giả trước màn hình lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ít ra không chỉ họ là người bị câm nín vì cậu.
Cô gái cũng ngơ ngác, ánh mắt nhìn Giản Việt có thể mô tả bằng từ đồ ngốc, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn cười gượng nói: “Vậy... ông chủ của cậu là bà cụ đằng sau cậu à?”
Giản Việt quay đầu lại.
Lúc nãy sương mù quá dày, cậu quay lại không nhìn thấy bà cụ đâu, giờ con quái vật đi rồi, bên vách đá không xa, bà cụ đang tựa gối ngủ ngon lành.
Cậu thở phào một hơi, ít nhất tạm thời không có nguy hiểm.
Giản Việt quay đầu lại rồi đáp: “Vâng, bà ấy là mẹ của ông chủ tôi.”
Cô gái càng thêm tò mò mà hỏi: “Vậy ông chủ anh là ai, anh ấy tên gì?”
Giản Việt vừa định trả lời—
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía cách đó không xa: “Quản gia Vương!”
Mọi người quay đầu lại.
Nói thật thì ngọn núi này đáng lẽ phải là nơi hoang vu không một bóng người, thế mà hôm nay hết người này đến người khác kéo tới. Một người đàn ông bước ra từ màn sương, dáng vẻ cao lớn hiên ngang, mặc áo choàng đen, lông mày sắc bén, khí chất uy nghiêm đến mức không ai dám lại gần.
Nếu như anh không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Ngọc Thù dừng trước mặt Giản Việt, nhíu mày hỏi: “Không ở cạnh lão phu nhân, cậu chạy đến đây làm gì?”
Giản Việt lập tức nhập vai, diễn như nước chảy mây trôi: “Thiếu gia, vừa rồi tôi gặp nguy hiểm ở đây, là mấy người này cứu tôi, hình như họ cũng là người định vào núi.”
Tưởng rằng Thẩm Ngọc Thù sẽ nghi ngờ.
Không ngờ anh chỉ liếc cả nhóm một cái, lạnh nhạt nói: “Ừ, họ là nhóm tôi mời đến tìm dược liệu cho lão phu nhân, lát nữa sẽ đi cùng chúng ta.”
Giản Việt: “……”
Sao anh không nói sớm?!
Trong lòng cậu gào thét nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc: “Thiếu gia quả thật chu đáo.”
Cô gái thắt bím tóc nghe thấy tên Thẩm Ngọc Thù thì ánh mắt sáng rực. Nhiệm vụ lần này của cô là nữ chính, nhân vật chính của một đêm hoan lạc, nếu có thể tiếp cận NPC chủ chốt của cốt truyện thì sẽ rất có lợi cho việc phá phó bản sau này!
Tổng tài này trông cũng khá đẹp trai, lại còn có thể lợi dụng được, chuyến này không lỗ chút nào!
Vì vậy cô gái chủ động nói: “Chào anh Thẩm, tôi tên là Ôn Ngọc, là đội trưởng đội khảo cổ lần này, rất vui được gặp anh.”
Dáng vẻ dịu dàng mềm mại lại đáng yêu khiến người khác nhìn vào cũng thấy tâm trạng tốt hơn.
Nhưng Thẩm Ngọc Thù không phải người bình thường, anh liếc nhìn Ôn Ngọc rồi cau mày nói: “Cô là đội trưởng?”
Ôn Ngọc gật đầu, có chút ngại ngùng nói: “Đúng vậy.”
“Hừ, trễ hơn dự kiến hai ngày mới tới, đây là năng lực làm việc của các người sao?” Thẩm Ngọc Thù từ trên cao nhìn xuống họ, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt các người tất cả chôn cùng!”
Giản Việt nghe mà mặt không biểu cảm, đã quá quen rồi.
Những người chơi khác thì lần đầu chịu đòn như thế, vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt nhưng lại không dám phản kháng, vì ai cũng biết chọc giận NPC ở đây là giảm điểm sinh mệnh thật chứ chẳng đùa.
Ôn Ngọc gượng cười nói: “Trên đường tới đây có chút sự cố, bị lạc nên mới đến trễ, may mà vẫn kịp. Bệnh tình của phu nhân vẫn ổn chứ, có cần tôi xem qua không?”
Không đúng lắm nhỉ.
Theo như cốt truyện gốc, tổng tài không phải nên vừa gặp đã yêu cô sao?
Rốt cuộc sai ở đâu nhỉ, thôi kệ, chắc sau khi đến đoạn một đêm tình nồng thì sẽ ổn thôi, sai sót nhỏ chắc không vấn đề gì.
Nhưng Thẩm Ngọc Thù lại chẳng thèm nhiều lời với cô, anh cười lạnh một tiếng đầy tà khí, cao giọng nói: “Không cần, cô đến cái đường còn tìm không đúng thì khám bệnh cái gì, phu nhân có quản gia Vương rồi!”
Giản Việt: “…”
Sao việc này lại rơi vào tay cậu rồi, làm công cũng muốn trốn việc chứ!
Đang nghĩ vậy thì—
Thẩm tổng đã đi được vài bước lại bực mình lên tiếng: “Quản gia Vương, lại ngẩn người gì nữa đấy, không nghe tôi nói hả?!”
Thông báo hệ thống: Mất 5 điểm sinh mệnh.
Giản Việt bừng tỉnh, vội vàng bước nhanh theo, nhiệt tình nói: “Thiếu gia, lão nô tới đây~!”
Người chơi khác: “…”
Người này tuyệt đối là NPC chính gốc rồi!
Phu nhân bị đánh thức xong thì tiếp tục lên đường. Bà dường như chẳng bất ngờ gì về việc xuất hiện của vài người này mà chỉ bình tĩnh gật đầu, có lẽ thật sự đang bệnh nên tinh thần không tốt, vẫn là do Thẩm Ngọc Thù cõng bà đi.
May là chỗ này cách làng cũng không xa.
Đi chưa đến nửa tiếng, một ngôi làng nhỏ dần hiện lên từ trong màn sương mù, nhà cửa lưa thưa, giống như những tấm bia mộ câm lặng, khi vừa đến nơi, trong làng thậm chí chẳng thấy bóng người nào.
Phu nhân nói: “Đi thẳng vào trong, chính là nhà cũ của mẹ.”
Trong làng yên tĩnh đến đáng sợ, không người cũng không tiếng động. Lúc này người chơi mới hiểu rõ lợi ích của việc đi theo NPC, nếu họ tự đi thì chẳng có chỗ trú chân, đúng là chỉ có chết.
Đi không bao xa, mọi người thấy một căn nhà cổ.
Sân rất rộng, sau khi đẩy cửa bước vào, bên trong là một loạt các gian nhà, tất cả đều đóng chặt.
Ngay lúc này—
Gần như tất cả người chơi đều nhận được thông báo từ hệ thống:
[Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Lồng đèn đỏ của trưởng làng]
[Chi tiết nhiệm vụ: Trời sắp tối mà không có đèn, hãy đến nhà trưởng làng ở đầu làng lấy lồng đèn đỏ để dùng khi trời tối.]
[Thời gian đếm ngược nhiệm vụ: 30 phút]
Mọi người đều bất giác ngẩng lên nhìn trời, bầu trời xám xịt nhưng vẫn còn chút ánh sáng, tuy nhiên đã nhuốm một lớp màu tối. Đây là nhiệm vụ tính giờ, sau nửa tiếng trời tối sẽ có chuyện gì đó xảy ra, mà nếu không lấy được đèn thì hậu quả thế nào không ai dám cá cược.
Tất cả người chơi lập tức trở nên căng thẳng.
Phu nhân chậm rãi nói: “Lúc tôi rời đi thì có để chìa khóa của căn nhà ở nhà trưởng làng, giờ cần đến lấy.”
Thẩm Ngọc Thù nhìn Giản Việt rồi nói: “Quản gia Vương.”
Giản Việt đang lo không có lý do để rời đi, nghe xong lập tức đáp: “Dạ vâng, thiếu gia, tôi sẽ đi lấy chìa khóa.”
Những người chơi khác thấy Giản Việt sắp đi thì đâu thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, họ cũng lập tức đề nghị đi cùng để tiện làm quen với địa hình trong làng, dễ tìm dược liệu hơn.
May là Thẩm Ngọc Thù cũng không ngăn cản mà chỉ phất tay bảo họ đi đi.
Mọi người đi thẳng đến nhà trưởng làng ở đầu làng, họ gần như không cần tìm vì bao nhiêu nhà ở đây chỉ có trước cửa nhà trưởng làng là treo một chiếc lồng đèn đỏ to nổi bật trong màn sương mù.
Ôn Ngọc lập tức tiến lên gõ cửa.
Cánh cửa gỗ sơn đỏ đã bị gió thổi cho mục nát nhưng khi chạm vào thì lại có cảm giác dính nhớp lạnh lẽo, cái lạnh đến thấm xương khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên giữa gió lạnh, âm thanh vang vọng đầy u ám.
Đồng hồ đếm ngược trên hệ thống treo trước mắt:
[Thời gian đếm ngược nhiệm vụ: 10 phút 9 giây]
[Thời gian đếm ngược nhiệm vụ: 10 phút 8 giây]
Càng lúc thời gian càng ít, trời cũng tối dần, áp lực vô hình đè nặng lên tim mỗi người.
Người xem livestream thì cực kỳ phấn khích:
“Đến rồi đến rồi!”
“Lão già khó chịu nhất sắp ra rồi.”
“Hồi đó tôi bị ông ta lừa không ít!”
“Đám newbie này sắp khổ rồi!”
Có tiếng bước chân vang lên chậm rãi, tiếp đó—
“Két…”
Một bàn tay trắng bệch, khô quắt từ từ thò ra từ khe cửa, cánh cửa phát ra tiếng kêu nặng nề và sắc nhọn từ từ mở ra. Một ông già nhỏ con, gầy yếu hiện ra trước mắt mọi người, khuôn mặt ông ta hốc hác đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại rất tinh tường, nheo lại thì trở nên đen kịt khiến người khác rùng mình.
Giản Việt mở lời: “Ông là trưởng làng đúng không ạ?”
Trưởng làng gật đầu: “Ừm, các người đến đây có việc gì sao?”
Giản Việt liền nói: “Chúng tôi đến lấy chìa khóa nhà cũ của phu nhân.”
Trưởng làng có vẻ chẳng hề bất ngờ, ông ta chỉ tay về phía bức tường gần đó, nơi treo một chiếc chìa khóa bằng đồng cổ, giọng khàn đặc, thô ráp và khó nghe: “Tự mình lấy đi.”
Giản Việt bèn bước tới lấy chiếc chìa khóa, sau đó cậu nhìn thấy đèn lồng đỏ của cả sân nhà.
Bảng hệ thống hiển thị đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ: [9 phút 01 giây]
Cuối cùng cậu cũng mở lời: “Chúng tôi vừa mới quay về làng, trong sân không có gì cả, có thể lấy một cái đèn lồng từ chỗ ông mang về được không?”
Lời vừa dứt.
Trưởng làng lập tức ngẩng đầu nhìn lại, dưới bầu trời mờ tối, đôi mắt đục ngầu của ông ta bỗng lóe sáng. Ông ta nhìn đám người trước mặt như đang nhìn một món mỹ thực hấp dẫn, thậm chí còn nuốt nước miếng một cái, là ánh nhìn của kẻ đói khát.
“Có thể.” Trưởng làng cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên, nụ cười u ám đáng sợ: “Nhưng… phải trả tiền.”
Mọi người đều sững sờ.
Thân phận họ nhận được từ hệ thống là ngẫu nhiên, trên người thứ gì cũng có nhưng lại không có tiền! Hơn nữa khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ cũng không hề nói rằng cần tiền mới được nhận đèn!
Hoàng hôn dần buông xuống, sương mù trên núi càng thêm dày đặc, tầm nhìn ngày càng thấp.
Bảng hệ thống đã chuyển sang chữ đỏ: [Đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ]: 7 phút 20 giây
Theo thời gian trôi qua, cái lạnh buốt như xuyên thấu qua phổi mỗi người.
Có người chơi lén rút ra thẻ kỹ năng, trong nhóm này phần lớn là người mới, họ còn chưa hiểu rõ việc tấn công NPC sẽ có hậu quả gì, nhưng nỗi sợ bóng đêm sắp ập tới bắt đầu ăn mòn lý trí họ khiến họ nảy ra ý định cướp giật.
Khán giả trong phòng livestream nhìn cảnh này liền cảm thán:
“Còn non lắm! Nghĩ đơn giản quá!”
“Đây là tự tìm đường chết mà!”
“Tưởng NPC dễ bắt nạt lắm à?
“Toang rồi, nhóm này tiêu chắc rồi!”
Không biết có phải số mạng chưa đến lúc tuyệt diệt hay không.
Ngay lúc có người chuẩn bị dùng thẻ kỹ năng, Ôn Ngọc đứng giữa bỗng lên tiếng:
“Có thể đổi bằng đồ vật không?”
Trưởng làng hơi sững lại, không ngờ lần này lại có người khôn lanh như vậy, ông ta bật cười khinh bỉ, giọng the thé khiến ai nghe cũng khó chịu: “Có thể.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tuy không có tiền nhưng trên người vẫn có vật dụng!
Thế là Ôn Ngọc lập tức tháo sợi dây chuyền xuống, người khác cũng nhanh chóng cởi đồng hồ, tháo kính râm, có gì đáng giá đều lấy ra hết, miễn là đổi được đèn lồng.
Thời gian trôi qua, chỉ còn lại Giản Việt là chưa lấy đèn lồng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu.
Giản Việt: “……”
Không phải cậu không muốn mà là anh không có gì cả!
Không hiểu vì sao thân phận quản gia mà hệ thống cấp lại nghèo đến mức không có nổi một đồng, trên người cậu cũng chẳng có gì đáng giá cả, lúc này cậu lại liếc nhìn bảng đếm ngược nhiệm vụ: [3 phút 20 giây]
Trời gần như đã bị bóng đêm nuốt trọn.
Giờ mà quay lại tìm ông chủ mượn tiền thì cũng không kịp nữa rồi.
Gió núi thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương, trưởng làng nhìn cậu, cười lạnh lẽo, hàm răng trắng, sắc nhọn đến đáng sợ, hoàn toàn không hợp với tuổi tác ông ta, giọng nói the thé lại khàn khàn: “Còn cậu? Định dùng gì để đổi?”
Các người chơi khác cũng quay lại nhìn cậu.
Bảng nhiệm vụ đang đếm ngược từng giây, bóng tối ngoài cửa như một tấm lưới khổng lồ vô hình đang từ từ bao phủ.
Có một người chơi mới không nhịn được muốn bước lên giúp nhưng bị người đàn ông mặt sẹo phía sau kéo lại, rõ ràng anh ta và Ôn Ngọc là người dẫn đầu nhóm người mới, anh ta khẽ lắc đầu rồi nói nhỏ: “Xem kỹ năng thẻ của cậu ta đi đã.”
Cảnh tượng này cũng bị khán giả livestream nhìn thấy:
“Hóa ra phó bản này có người chơi cũ dẫn đoàn à.”
“Cũng đành thôi, thực tập sinh này xui thôi.”
“Ừ, rút phải kỹ năng phế vật.”
“Xem ra tân binh này ngỏm ở đây rồi.”
“Một tân binh có tinh thần bình tĩnh như thế này, thật đáng tiếc.”
“Đúng vậy, lại còn rút được thẻ vàng nữa chứ.”
“Thôi, chuyển kênh khác đi, trời tối là streamer này xác định xong phim rồi.”
Số người xem livestream bắt đầu giảm.
Từ 500 người dần dần giảm xuống còn 400 người, phần lớn khán giả lười xem cảnh tân binh bị loại vì đã quá quen với cảnh tượng đó rồi.
Giản Việt đứng trước cửa, nhìn đồng hồ đếm ngược đỏ rực rồi nhíu mày sau đó lạnh lùng mở miệng: “Có thể nợ trước trả sau không?”
Trưởng làng lộ vẻ khó chịu: “Không thể! Không có tiền thì cút mau!”
Bên ngoài vang lên tiếng quạ kêu, trong khoảnh khắc trời sắp tối, tiếng kêu ấy vang vọng trong thung lũng như một khúc nhạc bi thương đầy mỉa mai.
Đột nhiên —
Đúng lúc Giản Việt đang cố vắt óc suy nghĩ, một tia sáng vàng bỗng vụt qua trước mặt cậu.
Ngẩng đầu lên.
Một tấm thẻ màu vàng xẹt qua không trung vẽ nên một ảo ảnh lấp lánh, ngay sau đó một dòng chữ xuất hiện rõ ràng trước mặt cậu kèm theo giọng thông báo:
[Kích hoạt kỹ năng hóng hớt]:
[Tin đồn vỉa hè: Cần tiền à? Trưởng làng là người sợ vợ đấy, thường lén vợ giấu tiền riêng dưới cái lu nước trước cửa, tìm thử biết đâu có bất ngờ đó nha~]
[Thời gian hồi kĩ năng: 12 tiếng]
Dòng chữ xuất hiện quá đột ngột khiến Giản Việt mở to mắt đầy ngạc nhiên.
Điều cậu không để ý là khi cậu đọc xong dòng này, trưởng làng trước mặt cũng đột nhiên cứng người, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy kinh hãi, giống như vừa nghe được một bí mật tày trời vậy.
Khán giả trong phòng livestream cũng sững sờ:
“Má ơi?! Thật đấy hả?!”
“Ủa… vậy cũng được nữa hả?”
“Phó bản này biết bao người chơi qua, chưa từng có ai phát hiện cái này nha!”
“Đùa nhau à đại ca? Vậy cũng tính là kỹ năng luôn hả?!”
( app TYT - tytnovel )