Tam quan của Giản Việt kể từ khi đến nơi này cứ như bị đập nát rồi ghép lại, ghép xong lại bị đập nát tiếp.

Nhưng cũng không biết có phải là do tâm lý hay không, ban đầu cậu sợ đến run rẩy, vậy mà sau một hồi bị tổng tài quậy cho một trận, nỗi sợ trong lòng lại thực sự tan đi phần nào.

Dù làng chỉ ở ngay trước mắt nhưng cả nhóm cũng không thể đi nhanh được, bởi vì còn phải dìu lão phu nhân, cứ đi một đoạn lại phải nghỉ chân để bà điều chỉnh trạng thái.

Cứ như vậy đi một đoạn bình an vô sự, Giản Việt cũng bắt đầu thả lỏng. Cậu quay đầu nhìn dãy núi phía sau, càng tiến gần đến ngôi làng thì sương mù càng loãng, đứng ở lưng chừng núi có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, từng dãy núi uốn lượn, cây cối xanh rì rào, khung cảnh tráng lệ, hùng vĩ.

Giản Việt hiếm khi được thấy cảnh đẹp như vậy nên lập tức cảm thán: “Đẹp thật…”

Đằng sau bỗng vang lên một giọng nói âm u: “Đẹp nhỉ…”

Giản Việt gật đầu đồng tình: “Ừ, đẹp…”

Cậu còn chưa nói xong thì câu nói đã nghẹn lại giữa cổ họng, lúc này cậu từ từ quay đầu lại thì thấy tổng tài Thẩm Ngọc Thù đeo ba lô leo núi, xách túi lớn túi nhỏ, đứng cách đó không xa, nở nụ cười âm hiểm: “Quản gia Vương, cậu đi du lịch đấy à? Hay là tôi để cậu lại đây từ từ ngắm cảnh nhé?”

Hệ thống lập tức cảnh báo trừ điểm sinh mệnh.

Giản Việt vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa nói: “...Thiếu gia, lão nô đến đây ạ!”

Bởi vì thể lực của lão phu nhân yếu nên cả nhóm vừa đi vừa nghỉ rất nhiều lần.

Giản Việt ngày càng vào vai quản gia một cách thuần thục, từ khi bước vào sương mù, điểm sinh mệnh của cậu cứ tụt xuống không ngừng, hiện đã dưới mức an toàn, chỉ còn cách tích cực thể hiện để kiếm điểm sống sót ở trước mặt NPC thôi.

Trong lúc uống nước, Thẩm Ngọc Thù liếc nhìn thắt lưng của mẹ: “Mẹ, miếng ngọc cài ở eo mẹ đâu rồi?”

Lão phu nhân đang ngồi trên tảng đá nghe vậy liền cúi đầu, lo lắng sờ soạng quanh thắt lưng rồi ngẩng đầu đoán: “Chẳng lẽ lại rơi trên đường rồi?”

Thẩm Ngọc Thù nhíu mày rồi quay đầu nhìn lại con đường phủ đầy sương mù.

Giản Việt đứng bên cạnh đối diện ánh mắt của anh thì tim thắt lại — đừng bảo ông chủ định bảo mình quay lại tìm chứ? Đám sương mù kia khiến cậu có cảm giác sợ hãi và đề phòng rất bản năng, giống như một loài động vật nhỏ cảm nhận được mối nguy chết người vậy. Trực giác mách bảo cậu rằng trong màn sương kia có thứ gì đó rất nguy hiểm, nếu đi vào thì chưa chắc còn mạng để quay lại.

Trong đầu cậu xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ…

Giản Việt đang cố nghĩ cách giữ mạng thì nghe thấy Thẩm Ngọc Thù nói: “Quản gia Vương, cậu ở đây trông mẹ và hành lý, tôi quay lại một chuyến.”

“Dạ... hả?” Giản Việt ngẩn người ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Thù, không ngờ ông chủ lại không bắt mình đi chịu chết, nhưng không ngờ ông lại định tự mình đi chịu chết?!

Giản Việt nhất thời không biết nên vui hay buồn, cậu nhìn vào đám sương mù vàng đục đầy kỳ dị, lại nhìn ông chủ thiếu tế bào não, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: “Thiếu gia, sương dày thế này, đường núi lại hiểm trở, anh đi một mình chẳng phải quá nguy hiểm sao?”

Thật ra mà nói nếu NPC quan trọng như ông chủ chết rồi thì cậu chắc chắn cũng không sống nổi bao lâu.

Cậu nghĩ rằng vì một miếng ngọc cài mà chia nhau ra là quá nguy hiểm, thà ba người đi cùng nhau còn có thể trông chừng lẫn nhau.

Thẩm Ngọc Thù dừng bước, thân hình cao lớn tỏa ra khí thế áp đảo, quay đầu nhìn Giản Việt một cái. Trong lòng Giản Việt bỗng nảy sinh chút hy vọng, không lẽ ông chủ thật sự lắng nghe lời mình?

Thế nhưng—

Thẩm Ngọc Thù chỉ cười lạnh một tiếng, đôi mắt sâu đen toát ra khí thế ngầu lòi cuồng bá: “Sao? Cậu đang nghi ngờ tôi à?”

Giản Việt thầm nghĩ, đây chẳng phải là nói nhảm sao nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hết sức chuyên nghiệp: “Thiếu gia, người hầu như tôi chỉ lo cho sự an nguy của anh thôi.”

Tổng tài đứng tại chỗ, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tà mị, cười lạnh đầy khinh thường: “Quản gia Vương, cậu là người đầu tiên dám nói với tôi những lời như vậy đấy.”

Giản Việt: “……”

Tiền này đúng là khó kiếm thật.

.......

Sương mù bao trùm toàn bộ thung lũng, Thẩm Ngọc Thù rời đi, bóng dáng anh gần như biến mất ngay tức khắc ở cuối con đường nhỏ.

Không biết có phải ảo giác của Giản Việt hay không nhưng sau khi Thẩm Ngọc Thù rời đi, làn sương mù vốn đang dần tan đi trong thung lũng lại bắt đầu tụ lại, thậm chí càng lúc càng dày đặc. Dần dần, ngoài khoảng cách chỉ vài bước trước mắt, cậu không còn nhìn rõ gì cả, nếu không vì bên cạnh vẫn còn lão phu nhân thì thậm chí cậu nghi ngờ liệu trong trời đất này còn có ai khác ngoài mình hay không.

Thung lũng yên tĩnh, trong sương mù các bóng cây lắc lư mờ ảo.

Những cái bóng của tán cây đan xen trong làn sương dày như biến thành những con người sống động, bóng hình trồi lên rồi lại lặn xuống, trông như móng vuốt quái vật giương ra định chụp lấy cậu.

“Quản gia Vương…” Một giọng nữ yếu ớt vang lên bên tai.

Toàn thân Giản Việt nổi gai ốc, cậu suýt nữa nhảy dựng lên ba thước vì sợ, lúc này quay đầu lại mới thấy là lão phu nhân đang mỉm cười nhìn mình, cậu vội vàng nói:
“Phu nhân?”

Lão phu nhân đang ngồi trên một tấm đệm lót đá, bà tuổi đã cao, thể lực yếu mà khẽ nói: “Tôi muốn chợp mắt một chút, cậu ở đây trông hành lý, đợi Ngọc Nhi về thì gọi tôi dậy.”

Giản Việt: “...Vâng.”

Không thể không nói, trái tim hai mẹ con nhà này đúng là lớn thật!

Một người thì dám quay lại trong sương mù dày đặc để tìm đồ, một người thì có thể ngủ ngon lành ở nơi đáng sợ thế này. Theo một cách nào đó, chính vì tinh thần quá tỉnh táo mà cậu cảm thấy mình mới là người lạc lõng trong thế giới này!

Khán giả trong phòng livestream thấy Giản Việt hoảng loạn như chim sợ cành cong thì cười ầm lên:

“Tân binh này gan bé quá, lát nữa không chừng khóc thật luôn đấy.”

“Nhớ không lầm thì cái điểm nghỉ chân này tỉ lệ tử vong khá cao.”

“Nhìn dáng vẻ cậu ta thì chắc không trụ nổi đâu, mọi người chuẩn bị out thôi!”

Thật ra những khán giả vẫn còn ở lại đến giờ phút này đều là vì muốn xem kỹ năng của thẻ vàng, còn với bản thân Giản Việt thì chẳng ai kỳ vọng gì, đặc biệt là sau khi phát hiện cậu là một tân binh chính hiệu thì cả phòng gần như phủ định toàn tập.

Sương mù trong thung lũng ngày càng dày, sau khi lão phu nhân ngủ thì không khí càng thêm yên ắng.

Giản Việt không dám lơ là một chút nào, vì điểm sinh mệnh của cậu vẫn đang không ngừng tụt xuống, ánh mắt cậu luôn dõi theo con đường nhỏ, chưa bao giờ mong ông chủ quay về nhanh như bây giờ.

Cuối cùng—

Từ con đường nhỏ phía xa vang lên tiếng bước chân.

Mắt Giản Việt sáng rực lên, anh đứng dậy, cậu vừa định bước tới nghênh đón thì mới đi được vài bước đã khựng lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Tiếng bước chân trong sương mù nghe thì giống người nhưng cậu thân là một pháp y, vô cùng nhạy cảm với cơ thể con người, người đang đi trong sương là một người đàn ông đi cà nhắc, chân có vẻ bị thương, nhưng tốc độ lại nhanh một cách bất thường…

Là tổng tài sao? Chẳng lẽ Thẩm Ngọc Thù bị thương?

Không, không đúng, với chiều cao và cân nặng của anh thì dù có bị thương thì tiếng bước chân cũng không thể như thế này.

Gió thổi qua làn sương mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi một bóng người mờ mịt hiện ra trong sương, đồng tử Giản Việt trợn to, đó chính là bóng ma toàn thân đẫm máu từng xuất hiện trong đoạn phim ghi hình ngoài nhà xe lưu động! Quả nhiên hắn đi cà nhắc, nơi đi qua kéo theo tiếng máu nhầy nhụa bị kéo lê.

Nếu cậu nhớ không lầm thì đoạn phim ghi lại đó là từ ba mươi năm trước nhưng bóng người trước mắt này lại không hề thay đổi so với ba mươi năm trước!

Sau khi nhận ra điều đó, cơn sợ hãi tột độ từ lòng bàn chân dâng trào lên toàn thân.

Giản Việt muốn quay đầu lại xem lão phu nhân có bị đánh thức không nhưng vừa quay đầu lại đã thấy điều kinh hoàng—rõ ràng cậu chỉ vừa bước lên hai bước, thế mà phía sau đã bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, chỉ còn lại con đường nhỏ trống trải kéo dài về nơi vô định như một cái miệng khổng lồ đầy máu đang há ra chờ cậu tự chui vào, nào còn bóng dáng của lão phu nhân nữa!

Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.

Khi Giản Việt quay đầu lại thì đã có thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng của hắn—một người đàn ông toàn thân đầy máu thịt be bét, gầy trơ xương, khuôn mặt hắn đã biến dạng không nhìn rõ nữa, chỉ thấy hai con mắt đỏ rực sâu hoắm như hốc mắt bị hút cạn, phán đoán ban nãy không sai, chân dưới của hắn đúng là đã què và vết thương vẫn đang rỉ máu theo từng bước đi.

Khi bốn mắt chạm nhau—

Hắn lại nhe răng cười, nụ cười như muốn tỏ ra thân thiện nhưng lại méo mó đến mức con người không thể làm ra, hắn nhìn Giản Việt rồi liếm môi một cái, chiếc lưỡi dài nhỏ linh hoạt như rắn.

Giản Việt: “……”

Cậu đứng yên bất động, mặt không chút biểu cảm.

Nhưng hai chân thì không ngừng run rẩy, trời ơi đây là cái thứ gì vậy?! Thẩm Ngọc Thù, anh mau quay lại đi! Anh bảo tôi tin vào khoa học kiểu gì được đây?!

Là một trong những điểm có tỷ lệ chết cao nhất dành cho tân thủ trong phó bản, vẻ mặt hoảng sợ của Giản Việt rõ ràng đã làm hài lòng khán giả livestream:

“Haha, đúng là sợ thật rồi.”

“Mới là tân binh mà không tè ra quần là giỏi lắm rồi đó.”

“Nhưng mà phải công nhận cậu ta phát hiện ra sự khác biệt trong tiếng bước chân đấy.”

“Chỉ tiếc là xem ra vẫn khó thoát chết.”

Trong tình huống xung quanh hoang vu, không một bóng người như thế này, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy ngay không cần nghĩ.

Với thân phận là một quản gia tay trói gà không chặt, Giản Việt vốn cũng nên làm thế.

Số người xem trong livestream dừng lại ở mức 200, mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc tân binh tử nạn và buổi livestream bị hệ thống đóng lại.

Nhưng mà—

Khi con quái vật què chân nhe răng cười, định đá tung hành lý và bắt lấy con mồi của mình thì Giản Việt bất ngờ giơ tay ra ngăn lại: “Đừng, đừng đá vào hành lý đó!”

Quái vật khựng lại: ?

Giản Việt nhanh chóng nói tiếp: “Đó đều là đồ của ông chủ tôi đấy! Thiếu gia ấy cực kỳ tin vào khoa học luôn, đến cái nơi đầy ma quỷ thế này mà cũng không sợ, mất mỗi cái ngọc bội mà còn quay lại tìm nữa là! Nếu mấy hành lý này bị đá rơi xuống vực mà anh ta quay về không thấy, kiểu gì cũng nghĩ là tôi làm mất, lúc đó anh chạy thì không sao nhưng tôi thì tiêu chắc rồi, anh hiểu không?”

Quái vật: ??

Cả đời giết người không biết bao nhiêu mà chưa bao giờ gặp tình huống như thế này.

Đôi mắt đen như mực của quái vật nhìn chằm chằm vào Giản Việt, máu từ chân hắn vẫn không ngừng nhỏ xuống, chẳng mấy chốc nơi hắn đứng đã loang lổ một vũng máu, nhìn rợn người vô cùng.

Giản Việt nuốt nước bọt, dù gì thì cậu vẫn đang rất sợ: “Nếu, nếu anh nhất định phải đá thì cũng được… nhưng mà, anh có thể chờ một chút không? Một lát thiếu gia quay về mà tôi nói do ma đá thì anh ta chắc chắn không tin. Thế này nhé, anh để tôi lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh làm bằng chứng được không?”

Quái vật: ……

Khán giả trong phòng livestream: ……

Không phải chứ, cái cậu này có bị làm sao không đấy?! 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play