Giản Việt hiểu rõ việc trông chờ vào người khác không bằng tự mình cố gắng, tuy không có nhiều hy vọng sống sót, nhưng vùng vẫy trước khi chết một phen cũng không phải không thể.

May mà ông chủ của cậu đủ giàu nên chiếc xe nhà lưu động này cực kỳ rộng rãi và được trang bị đầy đủ. Hai ngày nay cậu đều ở bên ngoài tìm kiếm tư liệu về làng Vạn Phúc, không ngờ thật sự tra được một vài manh mối.

Ngôi làng này được phát hiện từ cả trăm năm trước, nổi tiếng là làng trường thọ, nghe nói người già ở đó sống rất lâu, những cụ ông cụ bà trên trăm tuổi không hiếm gặp, là vùng đất được xem là mang lại phúc lành, vì vậy mới có tên gọi Vạn Phúc. Người đời luôn khao khát bí mật trường sinh, vô số đoàn nghiên cứu và khách du lịch ùn ùn kéo đến, nhưng trong vài thập kỷ qua, làng Vạn Phúc liên tiếp xảy ra nhiều trận động đất và lũ quét, số lượng du khách thiệt mạng không thể đếm xuể.

Số liệu trong tư liệu vẫn còn khá mơ hồ, số người chết cụ thể chỉ được ghi chép bằng những con số mập mờ, miêu tả cũng không rõ ràng. Theo lý mà nói, một nơi từng nổi tiếng như vậy thì trên mạng hẳn phải còn lưu lại ảnh chụp hay video gì đó mới đúng, nhưng mặc cho Giản Việt tìm kiếm thế nào thì vẫn không thể tra ra thêm được gì nữa, cứ như thể mọi người đều cực kỳ kiêng kỵ, không ai dám nhắc lại.

Tựa như là…

Nỗi sợ hãi.

Tất cả các ghi chép về làng Vạn Phúc đều bị xóa sạch, như thể sợ người đời sau sẽ lần ra manh mối.

Khi Giản Việt còn đang suy nghĩ, cậu đột nhiên phát hiện ra một trang web dường như còn lưu lại một video có thể nhấn để xem, thế là cậu lập tức bấm vào. Cảnh quay hiện lên màn hình vô cùng tối tăm, như thể ống kính máy quay bị phủ một lớp chất lỏng đỏ, sau đó một bóng người gầy gò xuất hiện, dáng đi lảo đảo chậm rãi tiến về phía ống kính, từng bước lê lết, hình ảnh bắt đầu chập chờn, rung lắc dữ dội…

Bỗng nhiên—

“Rầm!”

Cú va chạm bất ngờ khiến cốc nước trên bàn đổ gần hết, máy tính xách tay lập tức tối đen, video bị gián đoạn ngay giữa chừng.

Giản Việt đứng bật dậy rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập, tài xế thở hổn hển chạy tới nói: “Quản gia Vương, xe chúng ta bị chết máy rồi, phía trước bỗng nhiên có sương mù dày đặc, e là không đi được nữa.”

Giản Việt nhíu mày, cậu bước đến trước cửa sổ kính của xe và kéo rèm ra xem. Dãy núi cao phía trước bị sương mù che kín, làn sương dày đặc bao phủ xung quanh xe như một cái lồng giam. Cậu nhìn ra xa, bỗng nhiên thấy một bóng người mơ hồ đứng giữa màn sương, dáng đứng vặn vẹo, trông rất giống bóng người trong video ban nãy đang từ từ tiến lại gần phía này!

Nhưng khi Giản Việt định nhìn kỹ hơn thì bóng người đã biến mất.

Tài xế ghé sát lại hỏi: “Quản gia Vương đang nhìn gì vậy?”

Giản Việt chỉ ra ngoài: “Lúc nãy hình như tôi thấy có người ở đằng kia.”

Mặt tài xế tái nhợt, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Quản gia Vương, cậu đừng đùa như vậy chứ, chỗ đó là vách núi đấy, làm sao mà có người được.”

Giản Việt cũng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ha ha… đúng nhỉ.”

Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều im lặng trong tích tắc, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cái thung lũng này thật quá kỳ lạ, rõ ràng đang giữa mùa hè, buổi sáng còn nắng chang chang mà giờ lại đột ngột nổi sương, nhiệt độ trong xe lạnh buốt như giữa mùa đông.

Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi một người bước vào.

Giọng nói đầy khí thế của tổng tài vang lên từ cửa xe, anh mở miệng hỏi: “Quản gia Vương, xảy ra chuyện gì rồi?”

Giản Việt lập tức hoàn hồn, lúc này cậu mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu trấn định tinh thần rồi trả lời: “Thiếu gia, xe bị hỏng, sương mù dày quá, chúng ta bị kẹt lại rồi.”

Sắc mặt tổng tài thay đổi, anh liếc ra ngoài một cái, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng: “Cái thung lũng chết tiệt này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Giản Việt: "..."

Tài xế ghé sát lại nói: “Thiếu gia, hay là… chúng ta quay về trước đi?”

Dù sao ông ấy cũng chỉ là người làm công, tiền có cao đến đâu cũng không đáng để đánh đổi mạng sống.

Thế nhưng tổng tài lại đột ngột biến sắc, cứng giọng nói: “Không được! Bệnh tình của cô ấy không thể trì hoãn thêm nữa, chúng ta nhất định phải tới làng Vạn Phúc trong đêm nay. Xe chết máy thì sao, nơi đó cũng không còn xa nữa, xuống xe đi bộ tới!”

Lời vừa dứt, mọi người đều giật mình.

Sắc mặt tài xế càng trắng bệch: “Thiếu gia, sương mù trên núi dày đặc thế này, lại gần vách đá, đi bộ qua thực sự quá nguy hiểm!”

Tổng tài cười khẩy một tiếng: “Đồ vô dụng, gan của ông chỉ có vậy thôi à?”

Tài xế mấp máy môi, không dám phản bác.

Tổng tài liền chỉ vào Giản Việt đang đứng im bất động bên cạnh rồi nói: “Nhìn quản gia Vương kia kìa, đó mới là dáng dấp một người đàn ông nên có! Tuy thường ngày trông yếu ớt như con gà lông trắng nhưng gan dạ hơn ông nhiều!”

Giản Việt: "..."

Thực ra cậu chỉ là bị dọa đến đơ người mà thôi.

Tài xế và những người hầu trong xe đều quay đầu nhìn cậu vì câu nói đó.

Giản Việt do dự một lát rồi mở miệng nói: “Thiếu gia… thực ra tôi cũng không muốn…”

Tổng tài nheo mắt đầy nguy hiểm, đúng như cậu dự đoán, âm thanh của hệ thống lập tức vang lên:

[Cảnh báo: Người chơi có hành vi nghi ngờ không phù hợp với tính cách nhân vật, ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới phó bản, bị trừ 5 điểm sinh mệnh!]

?

Giản Việt hoàn toàn không ngờ thì ra không chỉ làm NPC tức giận mới bị trừ điểm sinh mệnh mà chỉ cần hành vi không phù hợp với tính cách vai diễn cũng sẽ bị trừ điểm vì bị xem là yếu tố gây bất ổn trong cốt truyện. Lúc này một tia sáng vụt qua đầu cậu, nếu đi ngược lại thì sao? Có thể được cộng điểm sinh mệnh không?

Cổ nhân có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mà Giản Việt lại rất tin vào cổ ngữ.

Nghĩ là làm, Giản Việt lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Thiếu gia đã tin tưởng giao phó, là quản gia của anh, tôi nguyện vì anh xông pha nơi đao núi lửa bỏng, dù phía trước là vạn kiếp bất phục, tôi cũng không từ nan!”

Lời vừa dứt—

Không gian im ắng trong chốc lát.

Quả nhiên, giọng hệ thống vang lên: [Mức độ phù hợp nhân vật tăng, cộng thêm 10 điểm sinh mệnh]

Giản Việt mừng thầm, cược đúng rồi!

Tổng tài ở bên kia cũng dường như không ngờ Giản Việt lại có thể bộc phát ra một màn “chí khí” đến thế, sắc mặt biến đổi, mở miệng nói: “Quản gia Vương…”

Giản Việt đang vui trong lòng, mỉm cười hỏi: “Thiếu gia?”

Trong lòng cậu còn nghĩ mình đã nói lời trung thành như vậy, chẳng lẽ ông chủ không cảm động đến mức rơi nước mắt hay sao?

Tổng tài chậm rãi nói: “Vốn dĩ tôi định bảo, thân thể cậu yếu ớt, bên ngoài sương mù dày đặc, đường núi khó đi nên để cậu ở lại xe, đợi sương tan rồi hẵng đi, nhưng nếu cậu đã nói thế thì cùng tôi vào làng đi.”

Giản Việt: "..."

Cậu muốn chết quá.

Cùng lúc đó, trong phòng livestream, khán giả cười vang khi thấy cảnh này:

“Người mới này vận khí tốt thật đó.”

“Ở lại trong xe mới đúng là con đường chết.”

“Đây là kiểu người ngốc có phúc của người ngốc à?”

“Thật không ngờ tổng tài lại đồng ý dẫn cậu ta vào làng, mấy người chơi trước đâu có được may mắn như vậy.”

Thông thường, livestream của tân thủ thường rất ít người xem, vì tỉ lệ tử vong của người mới trong phó bản là rất cao, phần lớn người chơi mới vừa thấy quỷ là sợ đến mức nói năng lung tung, làm NPC nổi giận rồi bị bỏ lại, xem như chết chắc. Dù là số ít có lý trí thì cũng thường hay mắc những lỗi cơ bản.

Nên đa số phòng livestream của tân thủ hầu như không có khán giả, nhưng màn thể hiện của Giản Việt thật sự vượt ngoài kỳ vọng, tuy nhiên, phần đông khán giả vẫn cho rằng cậu chỉ đang gặp may mà thôi.

Trong xe nhà lưu động.

Tổng tài đã vào trong để đón người, Giản Việt vốn tưởng anh vào để bế người vợ bé nhỏ của mình ra nên đứng sẵn ở ngoài tạo dáng, chuẩn bị khi hai người ra sẽ hô một tiếng phu nhân, tốt nhất có thể kiếm thêm điểm phù hợp nhân vật.

Thế nhưng—

Khi rèm bị vén lên…

Tổng tài đỡ một người phụ nữ mặc sườn xám, mái tóc đã ngả bạc được vấn gọn gàng điểm xuyết bằng trâm ngọc xanh. Trên khuôn mặt bà tuy đã có dấu vết năm tháng, nhưng không khó để nhận ra rằng, thời trẻ bà hẳn là một mỹ nhân.

Chữ phu nhân của Giản Việt nghẹn nơi cổ họng, cậu do dự nhìn về phía tổng tài, đôi khi khẩu vị của ông chủ cũng khiến người làm thuê khó đoán thật.

Tổng tài trừng mắt nhìn cậu một cái: “Còn không mau qua đỡ lão phu nhân?”

Giản Việt lập tức: “Dạ!”

Lão phu nhân mỉm cười hiền hậu, giọng nói đầy từ ái, vỗ nhẹ lên tay tổng tài: “Ngọc nhi, đừng dọa quản gia, mẹ vẫn chưa yếu ớt đến thế đâu, đừng lo.”

Thì ra là mẹ của tổng tài.

Lời nói của bà vừa dứt, trong đầu Giản Việt lại được hệ thống cập nhật thêm thông tin về thế giới này: Tổng tài bá đạo tên là Thẩm Ngọc Thù, xuất thân tay trắng dựng nghiệp, trong các tiểu thuyết tổng tài thì anh là nhân vật nắm giữ đế quốc thương nghiệp hàng nghìn tỷ, không chỉ có quyền lực ở hai giới trắng đen, phong thái oai phong, mà còn rất trọng tình nghĩa. Với người mẹ đã vất vả nuôi mình khôn lớn từ bé, tình cảm lại càng sâu đậm.

Dù biết làng Vạn Phúc là nơi không lành, vậy mà vì chữa bệnh cho mẹ, anh vẫn đích thân tới đây, điều này khiến một đứa trẻ mồ côi như Giản Việt thầm ghen tị với thứ tình cảm ấy. Đối với vị ông chủ bướng bỉnh ngông cuồng này, cậu cũng dần có chút cảm tình, thực ra anh… cũng không phải là người quá tệ.

Đang nghĩ vậy—

Giọng Thẩm Ngọc Thù vang lên: “Quản gia Vương! Còn không mau đỡ lão phu nhân đi, thị lực thế kia mà hồi đó cậu làm sao qua được vòng phỏng vấn thế hả?”

Giản Việt: “……”

Cậu biết ngay là mình không nên có bất kỳ ảo tưởng nào về ông chủ ngốc nghếch này cả.

Một nhóm người nhanh chóng thu dọn và xuống xe.

Điều kỳ lạ là khi còn ngồi trong xe, Giản Việt nhìn ra ngoài thấy sương mù dày đặc đến mức giơ tay không thấy năm ngón, nhưng vừa xuống xe thì lại có thể thấp thoáng thấy được ngôi làng nơi sườn núi gần đó, chính là làng Vạn Phúc!

Ngôi làng nhỏ chìm trong mây mù nhưng màu gạch đỏ, ngói xanh lại như phủ một lớp tro xám, những ngôi nhà nối tiếp nhau, mái vòm tròn trịa, từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì… từng nấm mồ. ( app TYT - tytnovel )

Sương đã tan rồi sao?

Giản Việt tò mò quay đầu muốn nhìn lại chiếc xe lưu động nhưng lại phát hiện phía sau đã bị sương mù dày đặc bao phủ, chỉ vài bước chân thôi mà đã nuốt chửng hoàn toàn hình dáng chiếc xe, một màu trắng mịt mùng, không thể nhìn thấy đường quay lại nữa!

Một luồng khí lạnh như chui thẳng vào tim khiến người ta rùng mình.

Giản Việt vốn chỉ là một người bình thường, giờ đột nhiên bị ném vào cái nơi quỷ quái gọi trời không thấu này, lúc chưa xuống xe thì còn đỡ, giờ xuống rồi càng thấy sợ, lúc này cậu liếc nhìn tổng tài bên cạnh rồi nói: “Thiếu gia… xe của chúng ta biến mất rồi.”

Thẩm Ngọc Thù cao lớn, gương mặt sắc lạnh, anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn một cái: “Ừ, tại có sương mù.”

Giản Việt không cam lòng, tiếp tục nhắc nhở: “Thiếu gia không thấy kỳ lạ sao? Chúng ta mới chỉ đi vài bước, dù sương có dày đến mấy cũng không thể khiến xe biến mất không dấu vết như thế được. Hơn nữa cái ngôi làng trước mặt, lúc nãy rõ ràng còn chưa thấy mà…”

Thẩm Ngọc Thù quay lại nhìn cậu bằng đôi mắt thâm sâu, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Trong lòng Giản Việt bùng lên chút hy vọng.

Nhưng rồi—Thẩm Ngọc Thù từ trên cao nhìn xuống cậu với vẻ mặt như đang xem thường một kẻ ngu ngốc rồi lên giọng dạy dỗ: “Quản gia Vương, rảnh rỗi thì bớt xem phim truyền hình đi, phải tin vào khoa học.”

Giản Việt: “……”

Đúng là gặp quỷ thật rồi!

Một thanh niên được nuôi dạy dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân hòa bình, giờ đây lại bị một NPC trong thế giới kinh dị lên lớp rằng phải tin vào khoa học?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play