Nhưng cái thế giới hào môn này thật sự quá nhiều kẻ có tiền, chỉ dựa vào chút tiền trong thẻ của cậu mà muốn sống thoải mái như mấy người đó, vẫn chưa đủ. Người bên cạnh không phải con nhà giàu thì cũng là con quan chức, hoặc có năng lực, hoặc có hậu thuẫn, thỉnh thoảng xuất hiện một cô bé lọ lem như Nguyễn Tễ cũng có bạch mã hoàng tử tới cứu vớt. Mà cậu, về sau mỗi ngày đều phải cảm nhận sâu sắc gấp mười lần sự chênh lệch giai cấp trong cái thế giới này.
Cậu không cho phép bản thân sống kiểu như vậy!
Tài nguyên mà hiện tại cậu có thể tiếp xúc là có hạn, nếu muốn kiếm được một cái “bát cơm vàng” lâu dài, trước mắt xem ra vẫn là giới giải trí dễ chen chân hơn.
Ít nhất tranh thủ kiếm hai trăm vạn tiền lì xì trong lễ cưới sắp tới.
Bây giờ cậu chỉ có thể nhận mấy vai phụ não tàn, không có nghĩa sau này không thể nhận những nhân vật có chiều sâu tình cảm.
Cậu tin rằng dù là vai nhỏ, diễn tốt rồi biết đâu cũng có thể toả sáng.
Chỉ có diễn viên nhỏ, chứ không có vai nhỏ!
Nhân vật mới là một thiếu gia du học Pháp trở về, trong kịch bản có một đoạn thoại bằng tiếng Pháp, cậu cảm thấy mình chưa chắc phát âm hoàn hảo, nhưng ít nhất hình miệng phải khớp.
Pháo hôi quyết tâm thay đổi vận mệnh, hoàn toàn không quan tâm tra nam và tiện thụ phát triển tới bước nào.
Trong thời gian này, Bùi Dương bọn họ có gọi cậu ra ngoài chơi, cậu đều tìm lý do từ chối.
“ Cậu ấy là thần long à, sao lại bận dữ vậy?” Bùi Dương hỏi Tống Vĩ.
Tống Vĩ cười cười, nửa như khoe khoang, nửa như buồn phiền: “Lúc theo đuổi tôi thì không bận, sau khi theo đuổi được rồi thì bắt đầu bận. Ai, có được tôi rồi liền không biết trân trọng.”
Bùi Dương: “Tôi kiến nghị cậu nên tiếp tục phơi bày chuyện yêu đương giữa ban ngày ban mặt.”
Thật ra, nếu không ai hỏi đến, Tống Vĩ rất ít nhắc đến chuyện yêu đương, tính cách hắn lại kín đáo, Bùi Dương bọn họ cũng không hay giỡn mặt hắn.
Nguyễn Tinh Ngộ không còn xuất hiện trong mấy buổi tụ tập của họ nữa, Tống Vĩ cũng hiếm khi nhắc đến cậu. Cậu không còn livestream, vòng bạn bè cũng im ắng như chết.
Người này, giống như đột nhiên xuất hiện, thổi ngang qua trước mặt họ rồi lại biến mất.
Nếu cậu chỉ bình thường thì cũng thôi, đằng này lại như một dải ánh đỏ rực rỡ, lướt qua để lại ấn tượng không thể xoá nhòa.
Tiếng thở dài của Tống Vĩ, có lẽ là thật lòng.
Giống như vừa kéo được người lên, lại bị chính người đó làm rối tung rồi biến mất.
Trương Vĩ hỏi: “Hai cậu chuẩn bị hôn lễ tới đâu rồi? Có phải phiền phức lắm không?”
Tống Vĩ nói: “Đầu tắt mặt tối, tôi giao hết cho bên công ty tổ chức hôn lễ rồi.”
Bùi Dương hỏi tiếp: “Ba mẹ cậu đã gặp Nguyễn Tinh Ngộ chưa? Họ đồng ý rồi à?”
Tống Vĩ đáp: “Kết hôn là chuyện cá nhân tôi, họ tôn trọng quyết định của tôi.”
Xem ra là không quá hài lòng.
Bùi Dương nghĩ đến mái tóc đỏ rực của Nguyễn Tinh Ngộ, lại nghĩ đến ba mẹ Tống Vĩ…
Ba mẹ Tống, cậu từng gặp rồi, là hai người nghiêm khắc đến đáng ghét. Họ mà nhìn thấy Nguyễn Tinh Ngộ, không biết có ngạc nhiên đến rớt cằm không.
Nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy cái dáng vẻ phóng khoáng của Nguyễn Tinh Ngộ cũng rất đáng yêu, hảo cảm lại tăng thêm một tầng.
Lần tiếp theo Nguyễn Tinh Ngộ liên hệ với Tống Vĩ là thứ sáu.
Hôn kỳ sắp đến, hai người có rất nhiều việc cần bàn bạc.
Hôm nay họ sẽ đi chọn nhẫn cưới.
Cậu cầm theo tấm thẻ ghi chú tiếng Pháp, vừa đi tới chỗ làm việc của Tống Vĩ, vừa lẩm bẩm học từ mới tiếng Pháp.
Còn có chuyện gì vui hơn việc cố gắng vì một tương lai hạnh phúc?
Nếu có, thì chắc là... được uống một ly trà sữa thơm ngọt.
Chỗ làm của Tống Vĩ nằm ngay trung tâm thành phố, khu này có nhiều con phố nhỏ, chỗ nào cũng bán cà phê với trà sữa.
Trà sữa tự do, đúng là cảm giác tuyệt vời, trân châu, kem, topping phải thêm tất cả.
Bên ngoài đang mưa, mặt đường phản chiếu ánh đèn loang loáng. Tháng chín, chỉ cần một trận mưa là có thể khiến người ta run rẩy. Cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu cam đỏ, vừa bước ra khỏi tiệm trà sữa, liền nhìn thấy có một người đàn ông đứng ở cửa quán cà phê kế bên.
Da trắng lạnh, vóc người rất cao, khoác áo choàng đen dài, sơ mi trắng bên trong mở hai cúc, vừa kiêu ngạo vừa lười biếng, còn chưa nhìn rõ mặt đã cảm nhận được luồng khí lạnh cao quý áp đến. Tay cầm dù đen, đang nghe điện thoại: “Không được, trẻ con không thể uống cà phê.”
Nếu không phải nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm…
Là ai đây trời!
Cậu quên tên anh ta rồi!
Lúc đeo kính nhìn càng lạnh lùng, mặc áo choàng dài càng giống người làm việc trong nội các, có chút cấm dục và nghiêm khắc. Mũi cao quá mức, mặt nghiêng đúng chuẩn vô địch.
Sao cậu lại không có cái mũi đẹp như vậy chứ.
Người kia vừa cúp điện thoại liền bị người khác cản lại, đang được bắt chuyện.
Không ai yêu thầm nam chính thì không phải nam chính, nhưng điều khiến cậu bất ngờ là—người bắt chuyện lại là một cậu trai!
Đối phương nói thao thao bất tuyệt, ánh mắt còn muốn bắn ra hình trái tim. Kết quả, khối băng kia lạnh lùng hỏi: “Xin lỗi, cậu là ai?”
Đối phương ngơ ra: “Tôi là nhân viên ở nhà ăn Êm Đềm, hôm trước có khách bắt nạt tôi, anh đã ra mặt giúp tôi, anh quên rồi sao? Tôi vẫn luôn phục vụ anh mà! Tôi tên là Tô Gia, gần đây toàn tôi phục vụ anh!” Mặt đỏ bừng: “Tôi thích anh, chúng ta có thể… thêm WeChat không?”
“Không cần, cảm ơn.” Anh ta lười đưa lý do từ chối, cầm ly cà phê rời đi, để lại người si tình đứng tội nghiệp ở cửa quán cà phê sắp bật khóc.
Đừng khóc em yêu, các nam chính đều như vậy đó. Bọn họ là chó hai mặt, dịu dàng và trí nhớ đều chỉ dành cho bà xã của họ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu liền thấy người kia bước ra cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
Đèn nhỏ trên cửa tiệm trà sữa hắt sáng lên mái tóc mềm mại màu hồng của cậu.
Cậu vội vàng cúi đầu, nép sang một bên.
Người thường như cậu, chỉ lướt qua một lần, chắc chắn anh ta sẽ không nhớ đâu! Vẫn là không nên tự chuốc lấy bẽ bàng.
Không ngờ, chưa tới ba giây sau, người kia đã đi thẳng tới trước mặt cậu.
…
Không nói không rằng, cũng thật thiếu lễ phép.
“Lâu rồi không gặp.” Anh ta cười.
Chỉ cần tôi diễn đủ bình tĩnh, anh sẽ không phát hiện ra tôi đã quên mất tên anh!
Đúng là rất lâu thật.
Lâu đến mức, Nguyễn Tinh Ngộ gần như nghĩ đó là một giấc mộng mùa xuân mờ ảo, thật thật giả giả.
“Đến tìm Tống Vĩ sao?”
Giọng anh ta trầm thấp, bất ngờ dịu dàng.
Nguyễn Tinh Ngộ gật đầu: “Mua cà phê?”
Khối băng cũng gật đầu.
Anh ta lớn lên thật đúng gu của cậu.
Lạnh lùng, nhưng lại rất đàn ông. Khí chất như vậy, thật sự hiếm thấy.
Áo khoác đen, chỉnh tề như vậy. Áo sơ mi trắng, mềm mại như vậy.
Vóc người còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Nguyễn Tinh Ngộ liếc nhìn ngón áp út tay trái của anh.
Không đeo nhẫn.
Tay anh ta trái ngược với gương mặt, rất nam tính, các khớp rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh.
Bạc Duật Kinh cũng đang liếc nhìn tay cậu.
Ngón áp út của Nguyễn Tinh Ngộ đeo một chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh, ngón tay trắng trẻo mảnh mai đang cầm chiếc dù dài màu đen che mưa.
Cán dù màu đen nổi bật, càng làm tay cậu trắng hơn.
Nước mưa rơi tí tách, tụ thành vũng nhỏ dưới chân hai người.
---