Nguyễn Tinh Ngộ cầm lấy bút, đánh dấu nhẹ một cái trên lịch treo ở huyền quan.

Đếm ngược đến hôn lễ.

Cũng là đếm ngược đến tự do của cậu!

Khóe môi cậu khẽ nhếch, quay sang nói với Tống Vĩ: “Còn 24 ngày.”

Tống Vĩ mỉm cười, Nguyễn Tễ thì sắc mặt thoáng ảm đạm, khẽ mím môi.

Nguyễn phụ và Bạch Linh tiễn bọn họ ra cửa, tài xế nhà họ Tống đã dừng xe dưới lầu, một chiếc Maybach đen bóng, hơn ba trăm vạn, hoàn toàn không hợp với khu cư dân cũ kỹ này.

“Đi phòng phát sóng trực tiếp .” Tống Vĩ nói.

Tống Vĩ là kiểu đàn ông rất biết quan tâm người khác, trừ chuyện tình cảm thì gần như không có khuyết điểm.

Nguyễn Tinh Ngộ nói: “Bùi Dương thêm em làm bạn.”

Nguyên tác, Nguyễn Tinh Ngộ rất thích nói mấy lời kiểu này, để chọc tức Tống Vĩ, làm Tống Vĩ nhớ ra giá trị thị trường của mình.

Tống Vĩ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Nguyễn Tinh Ngộ liền đưa thẳng điện thoại cho hắn, tránh để hắn lại sát gần cậu quá.

Pháo hôi phải có sự tự giác.

Nửa đêm hôm qua đã hơn hai giờ.

Tống Vĩ nhìn lướt qua, nói: “Hắn là công tử nổi danh ăn chơi trong giới, tai tiếng đầy người, lúc nói chuyện với hắn thì chú ý một chút.”

“Không phải hắn cũng sẽ làm phù rể của chúng ta à?” Nguyễn Tinh Ngộ nói, “Em tưởng các anh thân nhau lắm.”

“Cũng không hẳn thân lắm, chỉ là học cùng trường trước kia thôi. phù rể không phải hắn, mà là Bạc Duật Kinh do anh chọn.”

Có thể mời được Bạc Duật Kinh làm phù rể, Tống Vĩ rõ ràng có chút đắc ý: “Con nhà thế gia, người đứng đắn. Trong đám chúng ta, đáng tin nhất chính là anh ta, danh tiếng cũng chẳng thua gì Bùi Dương.”

“Danh tiếng gì cơ?”

“Anh ta nổi tiếng trong giới điện cạnh lắm.” Tống Vĩ nói, “Em không chơi game nên chắc không biết. Tên tiếng Anh của anh ta là Scorpio.”

Nam chính điện cạnh văn hả!

Quá bất ngờ.

Thật sự ngoài dự liệu, vì khí chất anh ta lạnh nhạt, nghiêm túc, cảm xúc trông vừa đạm vừa ổn định, cậu còn đoán anh ta là nhân viên công chức hoặc giảng viên gì đó.

Không ngờ lại là tuyển thủ điện cạnh.

Điều này thật sự khiến Nguyễn Tinh Ngộ hứng thú.

Cậu siêu siêu mê chơi game, ngay cả tiểu thuyết điện cạnh cậu cũng đọc rất nhiều!

Nam chính điện cạnh văn đơn giản có hai loại: loại mới nổi kinh người – thường là 0, còn nếu là 1 thì chắc chắn là huyền thoại bất bại nhiều năm, có biệt danh thần thánh nào đó, bàn tay bị thương cái là lập tức tính giải nghệ các kiểu.

Sau khi cậu tìm hiểu thì phát hiện Bạc Duật Kinh còn truyền kỳ hơn cậu tưởng.

Điểm truyền kỳ của anh ta nằm ở một vị thần điện cạnh khác – Thiên Khải.

Thiên Khải là người không thể tranh cãi trong lịch sử điện cạnh, mạnh nhất ở vị trí AD, được gọi là vị thần duy nhất của giới điện cạnh… Đây chắc chắn là nam chính điện cạnh văn nhà người ta!

Tóm lại có một câu miêu tả thế này: “lol mỗi vị trí đều có tranh cãi ai mạnh nhất, trừ AD.” Còn một câu nữa: “Thiên Khải ca luôn là AD số một không thể tranh cãi, ngoại trừ năm đó Bạc Duật Kinh lên ngôi.”

Khoan đã, thiết lập đối thủ cường cường dây dưa này… Thiên Khải không phải CP của Bạc Duật Kinh đấy chứ?!

Cậu trong tâm thế hóng hớt lại tra thêm Thiên Khải.

Ừm, xét về nhan sắc thì không hợp làm CP đam mỹ.

Dù sao Bạc Duật Kinh được gọi là “Rukawa Kaede giới điện cạnh”.

Nhất là năm anh ta thi đấu, chỉ mặc áo thun bình thường, đứng giữa một đám tuyển thủ diện mạo bình thường mà nhan sắc áp đảo toàn bộ, xứng đáng là người một mình định nghĩa lại thẩm mỹ giới điện cạnh.

Bạc Duật Kinh chỉ thi đấu một năm, giành luôn MVP, đêm chung kết còn leo hot search vượt cả minh tinh hàng đầu, rồi sau đó lại rút lui khỏi giới khi đang ở đỉnh cao, hiện tại dưới tay đã có 14 công ty, bao gồm một trong ba câu lạc bộ điện cạnh hàng đầu châu Á.

Cậu nhìn ảnh anh ta giơ cao cúp vô địch đêm chung kết.

Đáng ghét thật, khiến người qua đường như cậu cũng phải kinh diễm.

Tống Vĩ ghé sát nói: “Nhà họ Bạc đúng là không đơn giản, mời được anh ta làm phù rể, có phải vui không?”

“Rất mong đợi.” Nguyễn Tinh Ngộ cười.

Hôn lễ của bọn họ tổ chức rất long trọng, dù sao cũng là cao trào của cả truyện. Nhưng đứng từ góc nhìn của thượng đế, tuy cậu là chú rể, nhưng sự long trọng ấy không phải dành cho cậu, mà chỉ để phụ trợ cho một tình yêu "nghĩa vô phản cố".

Xem thường.

Cậu duỗi tay mở hé cửa kính xe, cơn gió thổi qua cuốn bay mùi nước hoa trên người Tống Vĩ.

Cậu cảm thấy sau đêm qua, mùi trên người Tống Vĩ đã khác.

Trở nên lả lơi!

Hôm nay Tống Vĩ phá lệ dịu dàng, chắc vì lương tâm cắn rứt sau cuộc chiến nội tâm, còn mua cà phê cho đồng nghiệp công ty, hình tượng ngọc thụ lâm phong ôn hòa lễ độ của hắn khiến cho đồng nghiệp lại nổi một đợt sóng thầm yêu mới.

Với họ mà nói, Tống Vĩ là cao phú soái chính hiệu, khí chất cũng tốt, chất lượng cao đến mức đám nhân viên hỗn loạn trong phòng phát sóng trực tiếp kia cảm thấy mình bước nhầm vào một thế giới khác.

Thật khiến người ta ghen tị.

Tại sao Nguyễn Tinh Ngộ lại may mắn như thế?

Loại ghen tị này kéo dài đến khi từng vị đại lão còn quan trọng hơn cả Tống Vĩ lần lượt xuất hiện trong công ty.

Khi một đại lão đến rồi lại thêm một đại lão, chẳng ai còn ghen tị nữa.

Chỉ còn lại há hốc mồm và kinh ngạc đến đơ người.

Nguyễn Tinh Ngộ làm việc ở một công ty tên là Thủy Mật Đào.

Nghe tên đã thấy nhỏ xíu.

Thủy Mật Đào vốn tên là Quả Đào Giải Trí, là một công ty nhỏ, ông chủ tên Lý Đào, bà chủ tên Trịnh Tử Mặc, ký hợp đồng với vài nghệ sĩ nhỏ, ban đầu chuyên quản lý nghệ sĩ, một lòng muốn trở thành đế vương giới giải trí trong nước, nhưng lý tưởng thì bay cao mà hiện thực thì va mặt vào tường, mấy trăm vạn đổ vào cũng chẳng tạo được bọt sóng, may mà đuổi kịp làn sóng livestream.

Thế là Quả Đào thành Thủy Mật Đào, bám được cơn gió đông, cư nhiên cũng đào tạo ra mấy cái hot streamer nhỏ, tiền kiếm đầy bồn.

Nhưng hai vợ chồng vẫn đầy tâm huyết sự nghiệp, ánh mắt nhìn rất xa, biết livestream không thể đỏ mãi, muốn bồi dưỡng một cây hái tiền thật sự thì vẫn phải tiến quân giới giải trí. Thế là tính toán tay trái tay phải đều bắt, Nguyễn Tinh Ngộ chính là nghệ sĩ nhỏ họ đào được về.

Khuôn mặt cậu vừa sạch sẽ vừa ăn ảnh, là đối tượng công ty đặt trọng điểm bồi dưỡng.

Nhưng giới giải trí trọng nhân mạch và tài nguyên, công ty nhỏ như họ thì tài nguyên tốt gì cho cam, toàn nhận được mấy kịch bản người ta chê bôi còn sót lại.

Lần này cho cậu một kịch bản là dạng phim ngắn, mỗi tập năm sáu phút. Kịch bản chính là kiểu máu chó tiểu bạch võng văn, cũng là kiểu cậu thường đóng.

Cậu vừa hay rảnh.

Dù sao Tống Vĩ giờ cũng không quá để tâm đến cậu nữa, giai đoạn này chính là thời kỳ "công thụ chính phụ tình cờ tái ngộ điên cuồng phát triển": “Có lẽ là ý trời, Tống Vĩ tình cờ gặp lại Nguyễn Tễ ba bốn lần trong cùng một vòng xã giao, như thể định mệnh dây dưa không dứt.”

Cuộc sống tốt đẹp từng ngày từng ngày của cậu sắp biến mất, cậu cần đường lui.

Martin Luther King nói, tôi có một giấc mơ.

Nguyễn Tinh Ngộ: Tôi có hai cái.

Thứ nhất, nhanh chóng chạy xong cốt truyện, lấy lại tự do.

Thứ hai, làm người giàu trong thế giới hào môn, mỗi ngày lái xe thể thao dạo phố, sống cuộc sống âu yếm.

Lấy chồng nhà giàu sao sướng bằng tự mình thành người giàu!

-


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play