Mặt lạnh chẳng mấy khi mở miệng, Nguyễn Tinh Ngộ nhất thời cũng không biết nên bắt chuyện kiểu gì.

Cậu nâng điện thoại lên xem một chút, đang định giả vờ như có người gọi đến, bỗng nhiên nghe thấy một giọng con gái vang lên:
“Tinh Ngộ?”

Cậu quay đầu lại nhìn — là Liễu Tư Hoa ở công ty, đang bưng cà phê từ quán bước ra.

“Hi!” Nguyễn Tinh Ngộ như thể bắt được cứu tinh.

Liễu Tư Hoa cười tươi:
“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi tới gặp bạn trai tôi.” Nguyễn Tinh Ngộ nói.

“À!” Cô nàng nhìn người đàn ông mặt lạnh đứng bên cạnh, sau đó mắt sáng long lanh hâm mộ nói:
“Wow, bạn trai cậu đẹp trai quá! Bảo sao mấy chị bên bộ phận ngày nào cũng khen! Hai người đúng là xứng đôi ghê!”

Nguyễn Tinh Ngộ: “……”

Cậu còn chưa kịp nói gì, Liễu Tư Hoa đã vẫy tay chào hỏi:
“Chào anh, tôi—”

“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Nguyễn Tinh Ngộ vội cắt ngang lời cô, “Anh ấy là bạn của bạn trai tôi.”

Bọn họ mà xứng cái gì chứ, nhìn hình phản chiếu trên kính pha lê mà xem, một bên là nam chính cấm dục mặt lạnh băng sơn, một bên là cậu – tóc đỏ yêu diễm đầy mùi ' đê tiện'!

Liễu Tư Hoa sững người, mặt lập tức đỏ bừng, hấp tấp xin lỗi rồi nói vài câu xã giao vội vã rút lui.

Nguyễn Tinh Ngộ cười nói:
“Ngại quá nha.”

Mặt lạnh kia thì hoàn toàn chẳng có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hình ảnh phản chiếu hai người họ trên tấm kính, rồi đáp:
“Không sao đâu.”

Giữa hai người như tự nhiên hình thành một cái rãnh ngăn cách.

Nam thần bước ra từ gia tộc quyền quý và cậu – một kẻ yêu diễm mang tiếng đê tiện – vốn đã cách nhau cả vạn dặm.

Nam thần ít nói, ngồi bên ghế giám khảo ánh đèn sân khấu và cậu – một võng hồng tuyến mười tám đang livestream bán son – càng là khoảng cách không thể lấp đầy.

Cộng lại chắc cũng phải hai mươi mốt vạn sáu ngàn dặm.

Rất hợp lý.

Cho dù mặt lạnh này có thích đàn ông đi nữa, cũng sẽ không thích cậu – cái đứa nhìn qua đã thấy như thể chẳng có lấy một chút linh hồn này. Cậu, trong hệ thống giả định tình tiết, nhiều nhất chỉ được tính là một lần va chạm sắc dục, đóng vai phá hoại tình yêu linh hồn cao thượng giữa vai chính chịu và bạn trai của hắn.

Nam chính nào có theo đuổi tình cảm thực sự, đều sẽ chẳng buồn liếc cậu lấy một cái.

“Cậu đang đợi cậu ấy tới đón à?” Mặt lạnh kia lại mở miệng hỏi.

“Ừm.” Nguyễn Tinh Ngộ gật đầu, “Chắc sắp tới rồi, nãy anh ấy vừa xuống hầm gửi xe.”

Mặt lạnh khẽ gật đầu, giương ô trong tay lên.

Ô vừa bung ra, thì một chiếc Maybach đã dừng lại trước mặt họ.

Tống Vĩ đội mưa chạy tới, thấy Bạc Duật Kinh thì hơi sững người, phủi mấy giọt mưa trên tóc rồi nói:
“Duật Kinh, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi đi mua cà phê.”

“Vừa gặp nhau ngay trước cửa.” Nguyễn Tinh Ngộ nói.

Tống Vĩ mỉm cười.

Một trận gió thổi qua, mang theo mưa bụi lất phất, Bạc Duật Kinh đứng trước mặt hai người, hơi nghiêng ô che về phía Nguyễn Tinh Ngộ, mưa bụi lập tức làm ướt một bên ống quần của anh.

“Cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi trước.” Bạc Duật Kinh nói.

Tống Vĩ hỏi:
“Cậu ăn gì chưa? Muốn ăn cùng không?”

“Không được, tôi phải về nhà, mọi người đang đợi.” Bạc Duật Kinh đáp.

Tống Vĩ cũng không giữ lại:
“Khi nào rảnh, nhớ suy nghĩ chuyện hợp tác nhé.”

Bạc Duật Kinh gật đầu.

Nguyễn Tinh Ngộ vẫn thông minh vẫy tay:
“Tạm biệt Bạc ca.”

Giờ thì nhớ rõ tên người ta rồi.

Cũng nên thôi.

Bạc Duật Kinh lại gật đầu, chống ô đi về phía ngã tư đèn đỏ.

Đèn xanh đang sáng theo hướng ngược lại, anh đứng giữa đám đông cầm ô, trông như hạc giữa bầy gà. Có người bên cạnh nhìn anh rồi thì thầm gì đó.

“Nhà họ gần đây thật sao?”

Cũng chẳng thấy anh có ý định bắt xe.

Tống Vĩ chỉ tay về phía một cụm biệt thự Tây phương gần đó:
“Thấy mấy căn nhà đó không? Nhà họ ở ngay đó.”

Đồ nhà giàu đáng ghét!

Nếu Kinh Châu tương đương với Thượng Hải trong đời thực, thì nguyên dãy biệt thự đó cũng đáng giá cả vài cái ‘tên lửa’ rồi!

Tống Vĩ nhìn vào tay Nguyễn Tinh Ngộ:
“Sao chỉ mua một ly, phần anh đâu?”

Nguyễn Tinh Ngộ đáp:
“Xin lỗi, em quên mất.”

Tên tra nam, mua cho mình thôi!

Tống Vĩ không uống trà sữa, nam chính cao quý hệ Tấn Giang chỉ uống cà phê.

Hắn vào xe ngồi chờ, còn Tống Vĩ thì đi mua một ly cà phê.

Mua xong cà phê, Tống Vĩ đứng ngoài cửa một lúc, xuyên qua màn mưa nhìn Nguyễn Tinh Ngộ trong xe đang uống trà sữa.

Cậu uống rất mãn nguyện.

Dạo gần đây, hắn luôn có cảm giác Nguyễn Tinh Ngộ đã thay đổi rất nhiều.

Giống như trở nên qua loa, không còn nhiệt tình và săn sóc như lúc mới theo đuổi hắn.

Lẽ nào là đã phát hiện ra bí mật của hắn?

Gió thổi mưa lất phất táp lên mặt, Tống Vĩ cảm thấy hơi bực bội.

Hắn hình như ngày càng nghiện cái cảm giác được đối phương dồn hết toàn bộ tâm tư vào mình. Có khi nên nói với Nguyễn Tinh Ngộ một tiếng: hãy nhiệt tình thêm chút, quấn lấy hắn thêm chút, không thì rất dễ bị người khác câu mất.

Hắn hất tóc, đội mưa lên xe.

Vừa vào đã nghe Nguyễn Tinh Ngộ lẩm bẩm:
“Connard.”

“Hả?”

Hắn đặt cà phê xuống, quay đầu lại.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play