“Thân ái, anh vừa nói gì cơ? Bạn của anh muốn gặp em?!”
Nguyễn Tinh Ngộ ghé người bên cửa sổ phòng phát sóng trực tiếp của họ, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ mừng rỡ khôn cùng.
Yêu đương với phú nhị đại Tống Vĩ được ba tháng, cậu cuối cùng cũng đặt được nửa bước chân vào giới hào môn rồi!
“Ừ, anh vừa nói với họ một chút, hi vọng trong số họ có người bằng lòng làm phù lang cho mình, họ liền bảo muốn gặp em. Anh lát nữa gửi địa chỉ qua điện thoại, em đến nhé.”
Giọng nói của đối phương dịu dàng, chỉ cần nghe thanh âm cũng biết là kiểu đại soái ca ôn tồn lễ độ. Đồng nghiệp Tiểu Tề bên cạnh không nhịn được cảm thán: “Tinh Ngộ , bạn trai của cậu có giọng nói thật dễ nghe.”
Chị gái bên cạnh cười nói: “Giờ không còn là bạn trai nữa đâu? Là vị hôn phu.”
Tiểu Tề kinh ngạc hỏi: “Tinh Ngộ , cậu đính hôn rồi à?”
Nguyễn Tinh Ngộ giơ tay phải lên vẫy: “Còn một tháng nữa là cưới rồi.”
Giọng cậu mang theo vài phần không thể chờ nổi, giống như hận không thể ngay lúc này là đến ngày cưới luôn.
Nói xong, Nguyễn Tinh Ngộ vào phòng nghỉ bên cạnh để thay quần áo, mơ hồ nghe thấy đồng nghiệp vẫn đang tám chuyện:
“Cậu ấy thật sự sắp cưới sao? Mấy người từng gặp vị hôn phu của cậu ấy chưa? Trời ạ, siêu cấp đẹp trai luôn, tuần trước đến đón Tinh Ngộ tan làm, tôi vừa khéo thấy ở cổng, thật sự là ngọc thụ lâm phong!”
“Không chỉ đẹp trai, người ta còn là phú nhị đại, siêu có tiền!”
“Còn chẳng có chút nào thói hư tật xấu của mấy cậu ấm giàu có, cực kỳ lễ phép. Nghe nói lẽ ra có thể thừa kế trăm triệu tài sản nhà mình, thế mà lại đi làm việc. Giờ đang làm phó tổng ở Hoa Ngu đó!”
“Người nổi tiếng như vậy mà, Nguyễn Tinh Ngộ thật sự là leo được cành cao đấy! Đẹp trai, có gia thế, còn chăm chỉ như thế, làm gì có nam nhân nào hoàn mỹ như vậy trên đời này nữa ô ô ô!”
“Nhưng vẫn thấy khó tin lắm, mấy thiếu gia hào môn như vậy lại thật sự kết hôn với một tiểu võng hồng tuyến mười tám như Nguyễn Tinh Ngộ? Nhân khí livestream của cậu ấy còn không bằng tôi, tại sao lại may mắn thế chứ!”
Cậu đâu có may mắn đến thế!
Nguyễn Tinh Ngộ khoác lên người bộ đồ phát sóng trực tiếp hơi lố một chút, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên cổ cậu tạo thành từng đốm sáng, một bên tai đọng lại ánh sáng, mái tóc màu hồng sương dày, yết hầu bên dưới có một dấu đỏ đậm bằng đầu ngón tay cái, nhìn thế nào cũng giống hickey người ta để lại, thân hình lờ mờ hiện trên cánh cửa tủ tạo thành một dáng người, cơ thể mảnh khảnh, vòng eo nhỏ gọn vừa tay ôm, mông tròn vừa tay nắm, trắng trẻo mềm mại, quyến rũ đến mức kỳ quặc.
Trước khi xuyên qua, cậu chưa từng để ý mình lại lớn lên trông yêu diễm đê tiện đến vậy.
Còn chưa kịp thay xong quần áo, đã lại nhận được điện thoại của Tống Vĩ.
Phiền chết người.
“Thân ái, anh chờ em một lát nữa nhé, em đến ngay lập tức!”
Nguyễn Tinh Ngộ cúp máy, nhanh chóng khoác lên chiếc sơ mi bông sặc sỡ rồi chạy khỏi tòa nhà livestream. Đúng lúc giờ cao điểm tan làm, người gọi xe đều đang xếp hàng.
Tên tra nam kia, xe cũng không thèm đặt giúp cậu một cái.
Một người đàn ông có để tâm đến cậu hay không, chỉ liếc mắt một cái là biết rõ.
Ngoài trời vẫn hơi nóng, Nguyễn Tinh Ngộ thấy hơi khát, liếc mắt thấy ven đường có máy bán nước tự động, liền chạy tới mua một lon đồ uống.
Nơi họ ở là trung tâm văn hóa Kinh Châu, quá nửa nhân vật chính trong các truyện liên quan đến Tấn Giang và giới giải trí đều tụ tập ở đây, đường phố tấp nập người qua lại.
“Cậu không thấy cái túi LV mới nhất à? Tháng trước tôi tiêu hết tiền mua vòng cổ Cartier rồi, chắc phải đợi tháng sau mới mua nổi túi đó, tức chết mất!”
Cậu quay đầu nhìn, đúng lúc thấy một cô gái mặc đồ Chanel nói với một cô khác mặc đồ Prada: “Mẹ cậu không cho thêm tiền tiêu vặt à?”
“Đừng nhắc nữa, chỉ cho thêm mười vạn, mười vạn thì làm được gì cơ chứ!”
??
Sau lưng họ là một anh chàng đẹp trai, đang gọi điện: “Nói với anh ta, chúng tôi nhiều nhất chỉ thêm một trăm triệu nữa, không thể hơn!”
!!
Là một người thường xuyên đến thế giới hào môn, mỗi ngày của cậu đều bị chấn động tinh thần.
Đúng vậy, cậu xuyên vào thế giới của các tiểu thuyết hào môn Tấn Giang.
Toàn bộ thế giới hào môn trong Tấn Giang đều tồn tại trong không gian này.
Biển quảng cáo trên phố rơi xuống, cũng có thể đập trúng một người giàu có.
Ví dụ như một anh soái ca đang vội vã băng qua đường phía trước, chỉ nhìn đã biết là con nhà hào môn.
Trên phố xe cộ chen chúc, Porsche, Maybach, không có trăm vạn thì ngại không dám lái ra đường.
Nam nhân kia chen vào giữa những chiếc xe sang, sắc mặt sốt ruột, mặt đỏ bừng, lao thẳng về phía một mỹ nữ tóc uốn sóng đang đứng đối diện.
A, những câu chuyện tình lâm li ái muội đều xảy ra ở thành phố văn học Tấn Giang!
Mỹ nữ quay đầu lại vì nghe tiếng bước chân, vừa nhìn liền kinh hô, nam nhân ôm chặt lấy cô… bạn trai cô.
……
“Ầm” một tiếng, lon Coca rơi xuống.
Đáng chết, cậu quên mất rằng trong tiểu thuyết Tấn Giang có hàng ngàn hàng vạn, đam mỹ chiếm một nửa!
Thế giới này nhiều trai đẹp nhà giàu lắm!
Cậu thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên nữa… Bởi vì chính cậu giờ đây cũng xuyên đến vũ trụ hào môn này… với thân phận một pháo hôi.
Người trong thế giới này đại khái chia làm hai loại: thế gia môn đệ và người thường.
Rất không may, cậu là pháo hôi mang thuộc tính người thường.
Cậu cúi xuống nhặt lon Coca lên, vừa uống vừa chạy ra đón xe.
Nguyễn Tinh Ngộ xuyên thành một pháo hôi trong thế giới này, đã được vài tháng.
《 Tôi thích bạn trai của anh trai, phải làm sao bây giờ 》 là một bộ đam mỹ nội dung còn cẩu huyết hơn cả cái tên.
Toàn bộ câu chuyện đại khái kể về Tống Vĩ – một phú nhị đại ôn nhu lễ độ, ngọc thụ lâm phong – gần ba mươi tuổi mới yêu đương… Đừng hỏi vì sao gần ba mươi mới yêu, ở Tấn Giang, đàn ông ba mươi còn trinh đầy rẫy.
Tóm lại, hắn yêu một tiểu võng hồng tuyến mười tám không chính thống tên là Nguyễn Tinh Ngộ, tưởng rằng đời này cứ vậy mà sống tạm, cho đến khi lần đầu đến nhà Nguyễn Tinh Ngộ, hắn gặp được đệ đệ của cậu – Nguyễn Tễ – do mẹ kế mang đến, một đoá tiểu bạch hoa thuần khiết dịu dàng.
À đúng rồi, đây là thể loại gần gũi tỷ phu đó!
Tóm lại, hai người kia vừa gặp liền như vương bát nhìn đậu xanh, nhìn là thích!
Chân ái giáng lâm, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Nếu là vai ác, hai người họ chắc đã lao vào nhau cháy bỏng chẳng cần biết ai tổn thương. Nhưng họ là vai chính, họ bị ràng buộc bởi đạo đức, vì thế đành tự kiềm chế, giày vò, giằng xé, khóc lóc, lén lút hôn môi… Ờ thì, cái sự kiềm chế đó chỉ để kịch bản thêm kích thích mà thôi… Tóm lại, sau mấy chục vạn chữ nước mắt nước mũi, cuối cùng vào đúng ngày Tống Vĩ và Nguyễn Tinh Ngộ kết hôn, Nguyễn Tễ cuối cùng cũng dũng cảm đứng lên.
Cảnh nhà thờ phá hôn đó là đỉnh cao cả truyện.
A phi, tra công – trà thụ.
Còn cậu – một pháo hôi thì thảm rồi, làm nền so sánh cho nhân vật chính. Từ lúc Nguyễn Tễ bước vào cuộc đời cậu, ánh sáng trên người cậu liền bị cướp sạch: Nguyễn Tễ học giỏi, cậu học dốt; Nguyễn Tễ thuần khiết có nội hàm, cậu lẳng lơ nông cạn không có văn hoá; Nguyễn Tễ sống theo con tim, cậu thì tham tiền chỉ muốn gả vào nhà giàu.
Còn nhân vật chính công thì bỏ cậu để yêu nhân vật chính thụ, lại càng chứng minh nhân vật chính công là một nam nhân chỉ yêu linh hồn không màng sắc đẹp, vĩ đại hết mức.
Muốn ói.
May mà khi xuyên đến, cậu đã được báo trước, chỉ cần chống đỡ qua ngày kết hôn là được, vai chính xác lập quan hệ xong thì không còn liên quan đến cậu nữa.
Xe dừng trước một quán bar, khu vực đắt đỏ nhất của thành phố cổ, là nơi giới quý tộc Kinh Châu tụ tập, cũng là một trong những quán bar nổi tiếng nhất Kinh Châu.
Cửa đứng một chàng trai trẻ thanh tú, dò hỏi: “Nguyễn tiên sinh?”
Nguyễn Tinh Ngộ gật đầu.