Đây mà là em trai anh sao?
Cái thằng em cả ngày ru rú trong phòng, vai không vác nổi, tay không xách nổi ấy hả?
Tô Mục mặt mày chết lặng, rút từ thắt lưng ra một điếu thuốc có chứa thành phần an thần. Anh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút.
Thuốc còn chưa kịp châm, anh đột nhiên nhớ tới con quái vật, giọng điệu khó tả hỏi: “Vậy Giang Tẫn hiện tại là đang…?”
Hứa Bất Cần sờ sờ cằm, không chắc chắn lắm nói: “Ban đầu thì định là cứu người, nhưng mà Đội trưởng Tô này, em trai anh mạnh quá, giờ chắc là đang thăm dò.”
Bên trong tiệm trà sữa.
Giang Tẫn nhíu mày, hiện tại anh có thể xác nhận Tô Đăng chỉ là một người bình thường. Nhưng vừa rồi, anh nhìn thấy Tô Đăng liếm môi, bộ dạng đó như là… đói bụng.
Đôi mắt màu xám tro thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
Nhưng nếu Tô Đăng đã là người bị hại, Giang Tẫn cũng không hỏi nhiều nữa, thu súng lại, đưa tay ra.
Tô Đăng nhìn bàn tay người đàn ông đưa tới, từ những đường gân xanh trên cổ tay đến ngón tay đeo chiếc nhẫn có vẻ máy móc. Nhưng chỉ có Tô Đăng mới ngửi được mùi âm khí ngọt ngào nơi đầu ngón tay.
Cậu cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn cắn lên, chỉ có thể khịt khịt chiếc mũi nhỏ xinh để hít thêm vài hơi.
Khí chất Giang Tẫn lạnh lùng, đuôi mắt hẹp dài khi cố tình thu lại vẻ lạnh lẽo, phảng phất như tuyết đầu xuân tan chảy, có thêm vài phần ôn hòa.
Anh cài khẩu súng vào bao da bên hông, ngồi xổm xuống, dùng tư thế nhìn thẳng một lần nữa đưa tay về phía thiếu niên.
“Không đứng dậy được à?”
Tô Đăng nghiêng nghiêng đầu.
Thật ra Tô Đăng đúng là có chút không muốn đứng dậy, khoảng cách này rất gần, cậu chỉ cần ngẩng đầu là có thể hấp thu được âm khí trên người Giang Tẫn.
Lúc này, gương mặt trắng nõn của Tô Đăng đã hơi ửng hồng, mang theo chút thỏa mãn sau khi “ăn no”, giống như một chú mèo con được vuốt ve thuận lông, đến cả trong mắt cũng long lanh nước.
Tô Đăng đặt tay mình lên.
Bàn tay kia lớn hơn tay cậu một vòng, trông có vẻ trắng bệch lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lại có cảm giác thô ráp của những vết chai, rất lạnh.
Giang Tẫn nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình, kéo cậu đứng dậy, rồi không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Anh trước giờ không phụ trách việc an ủi người bị hại.
Thấy Giang Tẫn bên kia dẫn người tới, Hứa Bất Cần lập tức khen ngợi: “Đội trưởng Tô, em trai chúng ta đúng là hậu sinh khả úy nha.”
Tô Mục không nói một lời, thậm chí không biết nên làm ra vẻ mặt gì.
Cảm giác này giống như là, anh mua một tờ vé số không trúng thưởng, đến ngày cuối cùng trước khi hết hạn đổi quà tặng phẩm thì nó lại bất ngờ nhảy ra, kết quả phát hiện anh nhìn nhầm một con số, thật ra tờ vé số này trị giá cả trăm triệu.
Em trai anh bây giờ chính là tờ vé số trăm triệu đó.
Vì gần đây quái vật xuất hiện thường xuyên, Tô Mục không mấy khi về nhà, nhưng cũng biết suất nhập học của Tô Đăng là từ đâu mà có. Cả học viện, chỉ có em trai anh là dựa vào “năng lực của đồng tiền” để vào.
Tô Mục thật sự không có suy nghĩ gì khác, Tô Đăng chưa từng gây chuyện gì, bình thường cũng chỉ thích ru rú trong phòng mình. Coi như không có thiên phú năng lực, đến Học viện Thiên Khải học chút kỹ năng tự vệ, an toàn qua bốn năm cũng được.
Nhưng không ngờ, Tô Đăng còn có một mặt như vậy.
Tâm trạng Tô Mục phức tạp, gương mặt anh tuấn cũng có chút méo mó, anh cảm thấy mình cần phải châm thêm một điếu nữa.
“Bộ phận hậu cần dọn dẹp hiện trường, người bị hại cần về Cục Xử Lý kiểm tra sức khỏe.” Giang Tẫn nhàn nhạt ra lệnh.
“Mang hài cốt con quái vật về.”
Chu Cẩn gật gật đầu, dẫn theo vài người chạy qua đó.
Sắp xếp xong xuôi, Giang Tẫn nhìn về phía Tô Đăng đang đứng sau lưng.
Thiếu niên ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau anh, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hãn đập nát con quái vật lúc nãy, cực kỳ ngoan ngoãn, yếu ớt và vô hại, còn có chút ngây thơ.
Như một con thú non mới ra đời.
Dù bị chĩa súng lâu như vậy, nhưng hiện tại Tô Đăng một chút cũng không tức giận, dù sao cậu cũng đâu sợ súng, hay nói đúng hơn, gần như không có thứ gì có thể làm tổn thương cậu.
Đôi mắt Tô Đăng long lanh nhìn Giang Tẫn, ánh mắt chuyên chú đến mức có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Cậu đang chuyên chú hút âm khí và những cảm xúc tiêu cực trên người Giang Tẫn.
Tô Đăng thở dài: “Anh thơm quá đi.”
“Em có cảm giác như đã gặp anh ở đâu đó rồi, chúng ta có quen nhau từ trước không?”
Tô Đăng rất lễ phép tiếp tục hỏi, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Có thể lại gần hơn một chút để em ngửi mùi anh nữa được không?”
Cậu chính là Chủ Thần.
Một người chơi có thể dựa vào cậu gần như vậy, chính là một vinh dự lớn lao.
Các thành viên đội một và đội hai đang vây quanh đồng loạt đứng hình.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì kinh thiên động địa vậy?
Sống đủ lâu để thấy, có người dám giở trò lưu manh với đội trưởng của họ.
Hứa Bất Cần là người đầu tiên lên tiếng, tay che nửa miệng, cố gắng che giấu khóe miệng sắp bay lên trời vì hưng phấn hóng chuyện, làm bộ làm tịch nói: “Vãi chưởng…”
Chu Cẩn đâu rồi, sao Chu Cẩn không ở đây, cảnh này cậu ta có thể dùng năng lực tái hiện lại để xem một trăm lần.
Đuôi mắt Giang Tẫn nhướng lên, đôi mắt hẹp dài càng thêm sắc lạnh, tựa như vực sâu đen thẳm.
Anh nhìn Tô Đăng, thiếu niên vẫn giữ bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại, không rành thế sự, cực kỳ ngây thơ.
“Đăng Đăng, lại đây với anh.” Tô Mục vòng tay dài kéo Tô Đăng về bên mình, anh gật đầu với Giang Tẫn, “Em trai tôi, lần đầu gặp phải chuyện dị thường, có lẽ bị sợ hãi.”
Các thành viên đội hai không dám nói gì.
Làm gì có ai sợ hãi xong rồi lại đập cho con quái vật một trận tơi bời.
Tô Đăng cũng rất ngơ ngác, cậu hoàn toàn không bị dọa sợ.
Cậu còn rất tử tế để lại toàn thây cho con quái vật nữa là.
Giang Tẫn như một cỗ máy không có cảm xúc, anh gật đầu: “Không sao, thu đội.”
Các thành viên đội một và đội hai có trật tự lên xe, Tô Đăng vốn định đi theo lên chiếc xe của Giang Tẫn, cũng bị Tô Mục kéo lại ấn vào xe của mình.
Hứa Bất Cần lòng hóng chuyện đang cháy hừng hực, định lẻn lên xe đội hai thì vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Giang Tẫn, lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, một làn sương đen mỏng manh chui vào trong xe đội hai, gần như không bị phát hiện.
Trước khi lên xe, Giang Tẫn quay đầu lại nhìn chiếc xe của đội hai, rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Ba chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, quảng trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không một bóng người.
Ở một nơi không ai để ý, một con mắt chưa bị đập nát khẽ ngọ nguậy, lăn mình vào cống thoát nước.
Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, con mắt này đầy những tơ máu, thậm chí còn mang theo một tia cuồng nhiệt. Là một cơ quan, nhưng lại có sức sống của riêng mình.
Nó muốn nói cho đồng loại biết.
Chủ Thần đã đến.
“Sức khỏe không có vấn đề gì, chỉ số SAN bình thường, các phương diện đều rất tốt, em trai lát nữa là có thể ra ngoài rồi.”
Trước cửa phòng kiểm tra, người đàn ông mặc áo blouse trắng, cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi, anh ta tiện tay bưng ly ca cao nóng thêm đường bên cạnh lên uống một ngụm, liếc nhìn Tô Mục vẫn chưa thay lại bộ đồ tác chiến.
“Từ khi nào mà anh lo lắng cho Tô Đăng như vậy? Em nhớ anh cũng đâu có ở nhà nhiều hơn em mấy ngày.”
Tô Mục xoa xoa thái dương: “Không phải lo lắng, là… Vẫn chưa kiểm tra ra năng lực thức tỉnh của nó sao?”
“Chưa.” Tô Ân lại uống một ngụm, trêu chọc, "Nó thức tỉnh cái gì? Năng lực ru rú trong phòng mọc nấm à?”
Tô Ân là con trai thứ hai nhà họ Tô, từ khi vào Viện Nghiên Cứu Sinh Mệnh của Cục Xử Lý Dị Thường cũng rất ít khi về nhà. Ấn tượng của anh về Tô Đăng cũng chỉ là ít khi ra ngoài, lúc nào cũng có vẻ sợ sệt.
Tuy họ là anh em nhưng lại không thể nói rõ là thân thiết hay ghét bỏ.
Tô Mục cũng tương tự, vì vậy bây giờ Tô Ân thật sự rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tô Mục có thể lo lắng cho đứa em này của họ như vậy.
“Em không biết đâu.” Tô Mục dựa vào tường, nhường đường cho nhóm nghiên cứu viên cầm dụng cụ phẫu thuật, chuẩn bị đi mổ xẻ con quái vật hôm nay.
Phần đầu con quái vật đó bị đập nát bét.
Tô Mục thật sự khó quên cảnh tượng đó, nhưng Chu Cẩn không có ở đây, không có cách nào tái hiện lại, anh đành kể lại cho Tô Ân nghe một lần.
“Không phải là vấn đề có thức tỉnh hay không, nó thật sự rất hiếm thấy…”
Tô Mục lấy từ trong túi đồ tác chiến ra một viên kẹo bạc hà có thành phần an thần, ngậm vào miệng rồi nói tiếp:
“Em có nghĩ một người thường chưa thức tỉnh có thể làm được đến mức này không? Cho dù chưa thức tỉnh, cũng nên là một điềm báo nào đó của sự thức tỉnh.”
Tô Ân cũng bị sốc không kém, anh đẩy gọng kính: “Nếu là như vậy, cũng không phải không có khả năng.”
Theo tài liệu hiện tại của viện nghiên cứu, thức tỉnh không phải là một quá trình tuần tự, từ từ, mà thường là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Có hai cách để thức tỉnh, một là tiếp xúc với quái vật dị chủng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót, tỷ lệ thức tỉnh thấp. Cách còn lại là tiến hành kiểm tra tư chất, có thể trực tiếp đánh giá xem có thể thức tỉnh hay không, sau đó dùng thêm dược phẩm hỗ trợ của viện nghiên cứu là có thể thức tỉnh.
Tuy nhiên, còn có một trường hợp khác…
Những người trở về từ trò chơi đó, khi họ trở về, đã là những người có năng lực mạnh mẽ, cho dù chưa thức tỉnh, cũng có năng lực vượt xa người thường.
Ví dụ như Giang Tẫn, ví dụ như đội trưởng đội ba Du Tư Thịnh.
Trong Cục Xử Lý Dị Thường, sự tồn tại của những người chơi vô hạn lưu không phải là bí mật. Từ hai năm trước khi quái vật bắt đầu trỗi dậy, đã liên tục có người biến mất không rõ lý do.
Lúc đó điều tra không ra nguyên nhân, trong Cục đều cho rằng là do quái vật, mãi cho đến khi Giang Tẫn trở về, họ mới biết, những người mất tích đã bị cuốn vào một thế giới khác.
“Con quái vật lần này, dường như cũng có liên quan đến thế giới vô hạn lưu.” Tô Ân gõ gõ vào chiếc cốc, “Em thấy Giang Tẫn bọn họ đi họp rồi.”
Tô Mục nhướng mày, viên kẹo bạc hà bị cắn nát hoàn toàn.
Nếu thật sự là quái vật đến từ thế giới vô hạn lưu, vậy thì Tô Đăng đúng là càng không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong phòng kiểm tra, Tô Đăng vừa mới bước ra từ máy kiểm tra.
Cậu vừa ra ngoài, giọng nói trong đầu liền bắt đầu la lối:
【Đại nhân —— Sao ngài lại bỏ rơi thuộc hạ chứ, thuộc hạ không phải là thư ký đắc lực nhất của ngài sao?】
Sương đen ấm ức muốn chết, nó cần cù chăm chỉ giúp Chủ Thần đại nhân che chắn ký ức của đám người kia, kết quả suýt chút nữa bị bỏ lại. Tuy rằng nó vẫn có thể tìm đường quay lại, nhưng điều này chẳng phải chứng tỏ trong lòng đại nhân hoàn toàn không có nó sao.
Không chiếm được sự ưu ái của cấp trên, làm sao nó có thể coi là một con quỷ làm công đủ tư cách!
Tô Đăng nhẹ nhàng thở hắt ra, không có chút áy náy nào: “Vô ý quên mất.”
Cậu bị sương đen làm ồn đến hơi phiền, sợ đối phương lại không ngừng khóc lóc rồi từ sương đen biến thành mây mưa, Tô Đăng thấp giọng nói: “Không được khóc, nếu không sa thải ngươi.”
Sương đen: ???
Cố gắng nín khóc.
Nhưng chuyện sa thải này Tô Đăng cũng chỉ nói miệng vậy thôi, cậu một lòng chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc, đương nhiên phải có một con quỷ ở bên cạnh chạy việc vặt cho cậu.
Nếu không cậu mệt lắm.
Ở thế giới vô hạn lưu, cậu có tới 18 thư ký, hoàn toàn không cần cậu làm việc nặng nhọc gì.
Tại sao không có con quỷ siêng năng nào khác cùng cậu rơi xuống thế giới loài người chứ, phiền thật.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe môi Tô Đăng cong lên: “Ta thật sự có một việc muốn ngươi làm, làm tốt, trở về ta còn có thể thăng chức cho ngươi.”
Dù biết rõ ngày trở về còn xa vời, đây có thể là “bánh vẽ” của cấp trên, nhưng sương đen vẫn bị khơi gợi sự tò mò.
Dù sao thì nghe cũng đơn giản hơn nhiều so với việc tranh giành việc với 17 thư ký khác.
“Đại nhân ngài cứ nói, thuộc hạ nhất định sẽ vì ngài mà vào sinh ra tử.”
“Thấy người đàn ông hôm nay chĩa súng vào ta không? Anh ta là một người chơi có rất nhiều âm khí trên người, ăn rất ngon. Ngươi có thể bắt anh ta tới đây không?”
Tô Đăng dựa vào máy móc, ngáp một cái.
Thật ra hôm nay cậu hút âm khí rất no, linh hồn cũng trở nên ấm áp, khiến cậu hơi mệt mỏi.
Nhưng mà phiếu cơm thì, càng dài hạn càng tốt.
Chủ Thần sao lại có thể có thứ không chiếm được chứ?
Cậu muốn, cậu phải có được!
Sương đen im lặng.
Sương đen không nói gì.
Sương đen bắt đầu giả chết.
Một lúc lâu sau, sương đen mới ngập ngừng mở miệng: “Đại nhân, việc này của ngài với việc bắt thuộc hạ đi chịu chết có khác gì nhau đâu, chúng ta… à không phải, thuộc hạ đánh không lại đâu ạ.”
Nó vẫn nhớ lúc mình lén chui vào trong xe, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra tung tích của nó, vậy mà Giang Tẫn lại liếc nhìn về phía này một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến chuông báo động trong lòng sương đen vang lên inh ỏi.
Ngay cả khi ở giữa phó bản, nó cũng không dám đối đầu trực diện với một người chơi như vậy.
Người chơi này không biết đã giết bao nhiêu ác quỷ và quái vật, vượt qua bao nhiêu phó bản, nếu không sẽ không có sức quan sát và khí chất đáng sợ như vậy.
Tô Đăng cũng không ép buộc, dù sao cậu vẫn có thể ăn đồ ăn của con người, còn về âm khí thì ——
Chờ đến bữa sau muốn ăn thì lại nghĩ cách tiếp cận người chơi kia vậy.
Buồn ngủ quá.
Về nhà ngủ thôi.
Khi Tô Đăng đi ra ngoài, Tô Ân đã bị gọi đi cùng tham gia mổ xẻ, Tô Mục cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Thấy thiếu niên mảnh khảnh bước ra, anh lập tức mỉm cười.
“Đi thôi, hôm nay anh cả cùng em về nhà.”
Tô Đăng thì sao cũng được, cậu cũng lười gọi bác quản gia đến, có người đưa về là tốt nhất.
Đi được một đoạn, Tô Mục lấy từ trong túi ra một nắm kẹo, đưa cho Tô Đăng: “Đăng Đăng, anh muốn hỏi em một vấn đề chính là… Hôm nay em làm thế nào vậy?”
Những viên kẹo tỏa ra mùi thơm ngọt ngào dễ dàng mua chuộc được Tô Đăng. Cậu biết Tô Mục đang hỏi về chuyện đánh con quái vật.
Thật ra cậu có cân nhắc việc xóa bỏ ký ức của Tô Mục, nhưng điều đó có nghĩa là còn phải xóa ký ức của những người khác nữa, thật sự rất phiền phức.
Tô Đăng chớp chớp mắt, rất vô tội: “Không biết nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất có sức mạnh… Nhưng bây giờ em mệt quá rồi.”
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”
Cậu bày ra vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, như thể chính mình cũng không biết tại sao lại như vậy.
Làn da thiếu niên rất trắng, quầng thâm dưới mắt hơi rõ ràng, nhìn khiến người ta thấy thương.
Tô Mục hiện tại chính là có tâm trạng như vậy.
Anh nghĩ, Tô Đăng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Sao anh có thể vì em trai đánh chết một con quái vật, mà lại còn chỉ dùng một cây que khuấy, liền có cái nhìn khác về em trai mình được.
Tô Mục thành khẩn tự kiểm điểm, từ bỏ việc hỏi tiếp.
Tô Đăng, người không hề biết mình yếu ớt đáng thương, lại ngáp một cái, quyết định dùng một sở trường khác của mình.
Cậu biết mình lớn lên có chút xinh đẹp.
Ngón tay thon trắng của Tô Đăng nắm lấy ống tay áo Tô Mục, ánh mắt đáng thương: “Anh ơi, anh với người hôm nay tên Giang Tẫn đó là đồng nghiệp phải không?”
“Sau này em có thể lại đến đây chơi nữa không?”
Tô Mục lập tức tỉnh táo.
Nhớ lại bộ dạng mê trai của em mình khi lẽo đẽo theo Giang Tẫn buổi chiều, anh bỗng có cảm giác như một cây cải thảo trắng nõn nà lăn đến trước mặt con heo rừng mạnh nhất vùng.
Trán anh giật giật, nói:
“Không được, em phải đi học.”