“Hi hi hi, ngươi muốn uống trà sữa sao? Trước hết đưa đầu của ngươi cho ta làm nguyên liệu đã.” Giọng con quái vật khàn khàn cười cợt, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Tô Đăng.

Tô Đăng ngó trái ngó phải, ngón tay trắng nõn chỉ vào chính mình, vẻ mặt xinh đẹp lộ rõ sự ngơ ngác: “Hả? Tôi á?”

“Ngươi tưởng ai cũng thích uống loại ‘trà sữa’ này như ngươi sao?”

Nhớ lại đống bầy nhầy vừa bị hất đổ trên mặt đất, Tô Đăng tỏ vẻ ghê tởm: “Gu tệ thật.”

Không hiểu sao, nụ cười méo mó của con quái vật dường như càng thêm rách nát, như thể bị chọc tức.

Cánh tay duỗi dài của nó lại một lần nữa vồ tới Tô Đăng, những xúc tu dị dạng màu đen từ cổ tay bung ra, tựa như những chiếc kẹp tóm lấy cậu.

Tô Đăng vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng thèm để ý đến đòn tấn công đang lao tới: “Ngươi thật sự có chút đáng ghét đấy.”

“Đúng đó, đúng đó, lại dám không nhận ra Chủ Thần đại nhân!” Thư ký sương đen ở một bên phụ họa.

Con quái vật như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, kích động đến mức nửa cái sọ lộ ra cũng rung lắc theo, nó tăng tốc vung vẩy những xúc tu màu đen.

“Chủ Thần? Ngươi tưởng ở thế giới hiện thực ngươi vẫn là Chủ Thần sao?”

Tiếng cười bén nhọn chói tai.

Con quái vật coi việc Tô Đăng không nhúc nhích là do sợ hãi đến không dám động đậy.

Nội tâm nó vui sướng gần như trào dâng, Chủ Thần thì tính là gì, bây giờ cũng chỉ là một thân xác con người, đến đòn tấn công của nó còn không tránh nổi.

Xúc tu màu đen xé gió lao tới, Tô Đăng mắt còn chẳng thèm chớp, khẽ lẩm bẩm: “Phiền phức thật.”

Từ khi nhậm chức tới nay, Tô Đăng ghét nhất là những chuyện phiền phức. Hồi cậu mới trở thành Chủ Thần, không biết đã xử lý bao nhiêu loại quái vật kiểu này, không ngờ vẫn còn có thứ dám hó hé.

Xúc tu màu đen tung ra đòn tấn công đầu tiên, Tô Đăng nhẹ nhàng lách mình tránh được, tiện tay đẩy thư ký sương đen ra chắn trước mặt, thản nhiên nói: “Ngươi lên đi.”

Thứ này còn không đáng để cậu ra tay.

Thư ký sương đen khóc không ra nước mắt, nhưng ngay giây tiếp theo, đã bị Tô Đăng ném thẳng ra ngoài.

Nó bay, bay cao ơi là cao.

Khi sắp bị ném tới trước mặt con quái vật, thư ký sương đen đột nhiên cảm thấy vô cùng thanh thản.

Biết sao giờ, cấp trên đánh nhau thì mình dọn dẹp, cấp trên “nằm thẳng” thì mình phải siêng năng.

Chắc là vậy.

Con quái vật đang điên cuồng đột nhiên né tránh, ngược lại ném thư ký sương đen sang một bên. Nó thấy Tô Đăng vẫn lười biếng, thậm chí còn đang ngáp, một bộ dạng hoàn toàn không coi nó ra gì, càng thêm tức giận.

Những xúc tu đen nhánh vung vẩy, từ phía sau lại một lần nữa tấn công Tô Đăng.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Giọng thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng, cậu vốn lười quản con quái vật này, nhưng bây giờ ——

Hàng mi Tô Đăng khẽ nhướng lên, đôi mắt xanh lam nhạt chợt chuyển sang màu đỏ, tựa như những viên đá quý đỏ sẫm lấp lánh, ma mị quyến rũ. Sâu trong đồng tử, hai đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.

Cậu nhìn chăm chú vào con quái vật đang cười một cách dị hợm.

Bất chợt, trên mặt con quái vật cũng lan ra những đóa hoa tương tự, những cánh hoa thon dài run rẩy theo tần suất cử động đầu ngón tay của Tô Đăng.

Khẽ động, rồi lại khẽ động.

Con quái vật đã không còn cử động nữa, khuôn mặt khủng bố của nó hoàn toàn bị che khuất bởi những cánh hoa thon dài và rậm rạp.

Cánh tay duỗi dài dừng lại giữa không trung, những xúc tu màu đen co quắp run rẩy.

Tất cả mọi người bất giác dừng lại mọi hành động.

Họ ngửi thấy một mùi hương, mùi hoa ngọt ngào thơm ngát.

Hương thơm nồng nàn như muốn kéo họ vào một giấc mơ tử thần.

Tô Đăng giơ tay lên, năm ngón tay thon thả từ từ xòe ra, đóa hoa bỉ ngạn theo đó mà bung nở hoàn toàn. Cùng lúc đó, đầu con quái vật nổ tung, rồi đóa hoa lập tức tàn lụi, biến thành dòng máu tươi chảy xuống.

Những cánh hoa như có sức sống, mềm mại và mỏng manh bám vào máu tươi, hấp thu lấy nó.

Hoa của Tử Thần.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, con quái vật đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt tròn hơi xếch màu đỏ sẫm long lanh, đuôi mắt xuất hiện những đường vân màu đen tựa như cánh hoa, trên gương mặt đáng yêu ấy lại ánh lên vẻ ma mị lạ thường.

Thư ký lơ lửng giữa không trung không dám hó hé, sương đen hóa thành tay chân đều sợ đến mềm nhũn.

May mà vừa rồi nó còn nhớ thiết lập thuật che mắt, người ngoài sẽ không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Trong phó bản của họ, không ai là không biết đặc điểm của Chủ Thần.

Một khi đóa hoa bỉ ngạn tượng trưng cho cái chết đã nở, thì không ai có thể thoát khỏi sức mạnh mà Chủ Thần giải phóng.

Cho đến bây giờ, nó cũng chỉ mới thấy Chủ Thần sử dụng năng lực này hai lần.

Lần trước là khi Chủ Thần nhậm chức, ngày đó hoa bỉ ngạn nở rộ thành biển, những cánh hoa đỏ rực mê người lan tràn trên mặt, trên tứ chi của lũ quái vật phản loạn.

Hoa nở là lúc máu chảy thành sông.

Ngày đó, Tô Đăng trở thành thần của thế giới vô hạn lưu.

Trong đám quái vật phó bản từ đó có thêm một lệnh cấm: Tuyệt đối không được chọc Chủ Thần “nở hoa”.

Giờ nghĩ lại, lúc trước mình đúng là không biết tự lượng sức, lại còn dám tơ tưởng, liệu có thể nhân lúc Chủ Thần đại nhân xuyên không thành người thường mà trộm chút sức mạnh không.

Nực cười.

Đánh không lại, căn bản là không đánh lại được.

Màu đỏ sẫm trong mắt Tô Đăng vẫn chưa tan, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ thờ ơ, khác hẳn với vẻ đáng yêu trước đó.

Tựa như một vị thần đang thực sự phán xét thế nhân.

Mãi cho đến khi cậu thở phào một hơi, đồng tử mới từ từ trở lại màu sắc ban đầu.

Cậu nghiêng đầu, dụi mắt rồi ngồi xuống một bên.

“Ta mệt quá rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Sương đen: “…”

Nó coi như đã được chứng kiến bản tính cá mặn của Chủ Thần đại nhân.

“Ngươi có biết nó là loài gì không? Phó bản nào? KPI năm ngoái bao nhiêu? Ghi nhớ hết lại cho ta.” Tô Đăng ngáp một cái, khóe mắt rơm rớm nước.

Cậu vẫn đang dụi mắt, mệt đến sắp nằm vật ra.

Lại dám cho thêm mấy thứ đó vào trà sữa của cậu, hại cậu không uống được.

Cậu giận lắm, siêu cấp giận.

Thư ký sương đen nào dám hó hé một lời, lập tức lấy ra một cuốn sổ tay, cẩn thận ghi chép lại.

“Thôi bỏ đi.”

Tô Đăng đột nhiên gọi dừng, cậu đứng dậy, lẩm bẩm, “Nó chết rồi, ghi nhớ cũng vô dụng, hay là ta đánh nó thêm một trận nữa đi.”

Sương đen: ???

“Theo mô tả của nhân chứng, phòng nghiên cứu phán đoán, con quái vật trong nhiệm vụ lần này là một loài chưa từng gặp trước đây, được phát hiện tại một tiệm trà sữa ở cửa trung tâm thương mại A. Con quái vật ngụy trang thành nhân viên, biến nhân viên của quán thành trà sữa…”

“Ghê tởm quá, làm xong nhiệm vụ này về, trà chiều của đội mình cũng không dám gọi trà sữa nữa đâu.”

“Hứa Bất Cần, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu.” Chu Cẩn vừa đọc xong báo cáo trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hất cằm về phía người ngồi trong cùng, “Không thấy đội trưởng Giang mặt mày nghiêm trọng thế kia à?”

Hứa Bất Cần hơi chột dạ gãi gãi cổ, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn.

Mặc bộ đồ tác chiến màu đen giống hệt bọn họ, vai rộng chân dài, chỉ ngồi đó không nói gì cũng toát lên khí chất lạnh lùng uy nghiêm, cấm dục đến cực điểm.

Không đúng lắm, sao hôm nay đội trưởng Giang lại nghiêm túc lạ thường vậy.

Giang Tẫn nắm chặt khẩu súng trong tay.

Gần như ngay khi nghe về vụ việc này, anh liền nghĩ đến một phó bản từng trải qua trong thế giới vô hạn lưu, tên là Công Viên Giải Trí Kinh Hoàng.

Bên trong có một NPC bán đồ uống, cũng dùng thủ đoạn tương tự để bán đồ uống cho họ.

Bởi vì uống loại đồ uống này có thể chữa thương, không ít người chơi đã uống, nhưng họ không ngờ, nguyên liệu của “đồ uống” chính là máu thịt của những người chơi giống như họ.

Đôi mắt Giang Tẫn khẽ nheo lại, sự lạnh lùng ẩn chứa sát khí.

Nhưng ——

Tại sao quái vật trong thế giới vô hạn lưu lại xuất hiện ở đây?

“Đội trưởng Giang , chúng ta đến rồi.” Chu Cẩn mở cửa xe.

Giang Tẫn thu lại dòng suy nghĩ, gật đầu: “Đội một, mọi người cẩn thận, xuống xe.”

Nhưng vừa mới xuống xe, họ đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.

Người qua đường ở gần trung tâm thương mại gần như đã chạy hết, quảng trường là một mớ hỗn độn, trên mặt đất la liệt những mảnh vụn đỏ trắng.

Người đứng gần con quái vật nhất là một thiếu niên có gương mặt đáng yêu, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt sáng ngời hơi rũ xuống, ngón tay trắng nõn cầm một cây que khuấy dính đầy máu tươi, xinh đẹp tựa như thiên thần.

Tiếp theo, tất cả thành viên đội một của Cục Xử Lý Dị Thường đều nhìn thấy thiếu niên đáng yêu như thiên thần này, giơ cây que khuấy lên đập chết con quái vật.

Một cú, rồi lại một cú.

Con quái vật như thể biến thành quả chanh trong món trà chanh giã tay.

Mọi người im lặng.

Khoan đã, rốt cuộc ai mới là quái vật?

Chu Cẩn cầm lấy máy dò trong tay, chĩa về phía Tô Đăng, rồi nhìn chỉ số trên đó: “Chỉ số SAN bình thường, cậu ta là con người.”

Nếu máy dò phán đoán chỉ số SAN giảm xuống dưới 30, nạn nhân sẽ rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần, vẫn còn có thể cứu chữa.

Nhưng nếu giảm xuống dưới 10, điều đó có nghĩa là nạn nhân đã hoàn toàn biến thành quái vật, họ sẽ lập tức tiêu diệt tại chỗ.

“Tôi đi xem.”

Giang Tẫn mím môi không nói, khẩu súng đặc chế nhằm vào quái vật trong tay đã lên đạn. Đôi giày tác chiến màu đen bước đi, từng bước tiến về phía thiếu niên đang đập con quái vật.

Trong đôi mắt màu xám tro của anh vẫn còn một tia cảnh giác, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.

Tô Đăng có chút ghét bỏ bộ dạng của con quái vật sau khi bị đập tơi tả, cậu ngẩng đầu lên, lại phát hiện vòng ngoài không biết từ lúc nào đã có thêm một đám người.

Và ngay khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cậu.

“Tôi là đội trưởng đội một Cục Xử Lý Dị Thường, Giang Tẫn. Cậu có nghe hiểu tôi nói không?”

Giọng Giang Tẫn lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm súng, rất vững, là kết quả của vô số lần huấn luyện.

Nếu Tô Đăng có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, anh sẽ lập tức bắn thuốc mê cậu ta.

Viên đạn trong súng là một đạo cụ tương tự anh kiếm được trong phó bản, có tác dụng với cả người chơi lẫn quái vật.

Có thể dùng que khuấy đánh chết con quái vật đến từ thế giới vô hạn lưu, chỉ có hai khả năng là: một con quái vật mạnh hơn, hoặc… một người chơi cao cấp.

Giang Tẫn không khỏi nghi ngờ.

Ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo.

Khí chất ôn hòa khác thường, tựa như vầng trăng lạnh lẽo giữa mùa đông, chiếu rọi lên người, khiến người ta run rẩy trong khoảnh khắc.

Tô Đăng gật gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Nghe rõ lắm ạ.”

Cậu vẫn nhớ những lễ nghi của con người đã học được mấy ngày nay, gặp người phải chào hỏi, hơn nữa không thể giống như ở thế giới vô hạn lưu, tùy tiện dọa chết một người để chào hỏi.

Tô Đăng rất có lễ phép: “Chào anh ạ.”

Thơm quá.

Tô Đăng chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt. Bộ đồ tác chiến màu đen làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến cực điểm, đôi đồng tử sâu thẳm màu xám tro như vực sâu đang nhìn chằm chằm vào cậu, sát khí tỏa ra bốn phía đều đang nhắc nhở cậu.

Người này không thân thiện chút nào.

Nhưng mà…

Thật sự rất thơm.

Tô Đăng liếm liếm môi, người chơi rất đẹp trai này, trên người có rất nhiều âm khí.

Khác hẳn với thứ “lương thực” loãng thếch ở thế giới loài người.

Trong thế giới vô hạn lưu có vô số quái vật khủng bố và hung ác, mà mỗi ngày lại có vô số người chơi vượt qua các phó bản, cho nên ở giữa các phó bản, Tô Đăng có thể hấp thu âm khí và cảm xúc tiêu cực với nồng độ rất cao, độ tinh khiết cũng rất cao.

Tô Đăng vừa ngửi là có thể đoán được, người trước mắt này chắc chắn là người chơi, hơn nữa còn là loại rất cao cấp, từng vào rất nhiều phó bản.

Chỉ có người chơi cao cấp mới có được âm khí nồng đậm, thấm vào tận xương tủy như vậy, cùng với những cảm xúc tiêu cực vô cùng dày đặc.

Trong những cảm xúc đó có sự phẫn nộ, bi thương, thống khổ với nồng độ cao…

Cậu rất thích.

Một linh hồn đau khổ nếm mới ngon.

Nếu như mấy ngày trước cơn đói khát linh hồn chỉ đơn thuần là đói, thì bây giờ cậu thật sự rất muốn coi âm khí trên người kẻ trước mắt như một món mỹ thực mà từ từ thưởng thức.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy Giang Tẫn, cậu lại có cảm giác quen thuộc.

Như thể đã gặp ở đâu đó rồi.

Thôi, chắc là ảo giác.

Các thành viên đội hai theo sau cũng nhìn thấy Giang Tẫn đang cầm súng, như thể đang giằng co với ai đó. Họ tưởng rằng quái vật vẫn còn, lập tức vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ có Tô Mục, khi nhìn rõ người bị súng chĩa vào, đột nhiên dừng bước, đôi mày kiếm nhíu lại: “Em trai?”

Các đội viên khác cũng nghe thấy tiếng gọi này của Tô Mục, có người quay lại gãi đầu: “Đội trưởng Tô, đó là em trai anh à?”

Khuôn mặt thiếu niên bầu bĩnh trắng nõn, trông có vẻ hơi mảnh khảnh, đúng là em trai anh không thể sai được. Nhưng sao lại dính vào vụ việc dị thường này?

Tô Mục nhíu mày càng chặt hơn: “Ừ.”

Hứa Bất Cần mở to mắt: “Đội trưởng Tô, đây, đây là em trai anh?”

Tô Mục nhướng mày, đang định hỏi Hứa Bất Cần có phải thính lực có vấn đề không, thì nhìn thấy các thành viên đội một gần như đều có vẻ mặt khó nói.

Anh có chút kỳ quái, nhưng lại sợ Tô Đăng xảy ra chuyện gì, bèn lặp lại một lần nữa: “Nó là em trai tôi Tô Đăng, tân sinh viên năm nay của Học viện Thiên Khải.”

Nghe câu này, các thành viên đội một rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Em trai của Tô Mục, lại còn là tân sinh viên Học viện Thiên Khải, chính là thành viên dự bị của Cục Xử Lý Dị Thường, chẳng phải cũng coi như em trai của họ sao?

“Các cậu hôm nay sao lại kỳ lạ thế.” Tô Mục khi làm nhiệm vụ luôn rất ổn trọng, một lòng chỉ tập trung vào nhiệm vụ. Hôm nay thấy biểu cảm của những người khác thay đổi liên tục, cũng có chút nghi hoặc.

Chu Cẩn đi đến bên cạnh Tô Mục: “Đội trưởng Tô, tôi cho anh xem thì anh sẽ biết.”

“Tái hiện hiện trường.”

Đây là năng lực thức tỉnh của Chu Cẩn, có thể tái hiện lại những gì đã xảy ra tại hiện trường trong vòng mười phút.

Thế là, hình ảnh Tô Đăng đập nát con quái vật lại một lần nữa được chiếu lại.

Tô Mục vẻ mặt ngưng trọng nhìn, dần dần có chút không kiểm soát được biểu cảm của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play