Bạn học Tô Đăng thân mến:

Chúc mừng em đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh và chính thức trở thành tân sinh viên của trường. Vui lòng có mặt tại cổng học viện lúc 8 giờ sáng ngày 1 tháng 9 để làm thủ tục nhập học. Khi đó, nhà trường sẽ tiến hành xếp lớp và phân công giáo viên chủ nhiệm cho các em.

Học viện Thiên Khải chào đón em!

Nơi ký tên là chữ ký rồng bay phượng múa của hiệu trưởng.

Ngày 1 tháng 9, chỉ còn ba ngày nữa là phải đi học rồi.

Tô Đăng thở dài, phiền muộn dùng tờ giấy báo trúng tuyển mạ vàng che đi chóp mũi, chỉ để lộ đôi mắt màu xanh lam nhạt linh động.

Hàng mi đen dày như lông quạ của cậu khẽ rũ xuống, cậu uể oải nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm oán thán không thôi.

Bác quản gia đang lái xe thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tô Đăng.

Thiếu niên ngồi ở ghế sau, dù đang lười biếng ngả người vẫn toát lên vẻ cao quý, khí chất được giáo dưỡng cực tốt. Gương mặt cậu càng thêm rạng rỡ xinh đẹp, làn da dưới ánh mặt trời trắng nõn đến gần như trong suốt, dưới mái tóc đen mềm mại, ánh mắt lại thoáng nét u buồn.

Cậu út thật đáng thương.

Bác quản gia thầm lắc đầu.

Ai bảo đám trẻ nhà họ Tô lại có sự chênh lệch thiên phú lớn đến vậy.

Cậu cả tài năng phi thường, bằng tuổi này đã được tiến cử vào học viện, tốt nghiệp xong liền gia nhập Cục Xử Lý Dị Thường, giờ đã là trụ cột của Cục.

Cậu hai năm đó cũng đỗ thủ khoa, hiện đang công tác tại phòng nghiên cứu của Cục Xử Lý Dị Thường.

Ngay cả đứa con nuôi mới được đón về nhà gần đây, trong kỳ kiểm tra đầu vào cũng bất ngờ được phát hiện có tư chất vượt trội, được đặc cách tuyển thẳng.

Còn cậu út Tô Đăng… cũng vào trường bằng “năng lực”.

Chẳng qua, đó là “năng lực” của đồng tiền nhà cậu.

Người nhà họ Tô xưa nay coi trọng thiên phú hơn bản thân đứa trẻ, không chấp nhận kẻ vô dụng, nên cũng chẳng kỳ vọng gì cậu sẽ thành tài, chỉ quẳng cậu vào đó cho đủ suất, để nhà họ Tô không mất mặt.

Kể từ khi thời đại quái vật trỗi dậy bắt đầu, nhân loại bước vào kỷ nguyên mới, cùng tồn tại với quái vật, và những người thức tỉnh năng lực (Thức Tỉnh Giả) dần xuất hiện.

Cục Xử Lý Dị Thường đã thành lập Học viện Thiên Khải, biến nơi đây thành vườn ươm tài năng dự bị.

Nhà họ Tô cùng ba gia tộc Lăng, Thẩm, Lục đã góp không ít công sức trong việc thành lập Cục Xử Lý Dị Thường, cùng nhau xây dựng nên Cục, ổn định tình hình.

Con cháu các nhà khác đều là những Thức Tỉnh Giả xuất chúng, từ khi sinh ra đã được bồi dưỡng để trở thành lực lượng nòng cốt chống lại quái vật trong tương lai.

Ngoại trừ cậu út nhà họ Tô.

Nếu sinh ra trong một gia đình bình thường thì không nói làm gì, đằng này lại là nhà họ Tô, một trong những gia tộc đặt nền móng cho Cục Xử Lý Dị Thường.

Khiến người ta không khỏi có chút tiếc nuối.

Tô Đăng đang phân vân không biết có nên đốt quách tờ giấy báo trúng tuyển đi không.

Thế giới loài người phiền phức thật, ở thế giới vô hạn lưu cậu đường đường là Chủ Thần, vậy mà giờ lại bắt cậu đi học!

Mà còn là học cách đối phó với quái vật nữa chứ.

Chẳng lẽ quái vật không phải cứ mắng vài câu là sợ hãi xin tha sao? Có gì khó đối phó đâu.

Hồi còn làm Chủ Thần ở thế giới vô hạn lưu, Tô Đăng thường xuyên gặp những người chơi vẫn còn là học sinh.

Họ có người vẫn mặc đồng phục, quầng thâm lộ rõ dưới mắt, tay còn cầm theo tài liệu ôn tập. Khi tài liệu bị quái vật trong phó bản xơi mất, họ còn cười ngây ngô.

“Tuy đáng sợ thật, nhưng thế này thì có thể nói với thầy cô là bài tập bị quái vật ăn mất rồi.”

Tô Đăng thầm nghĩ, các người mới thật sự đáng sợ đấy.

Khổ cực làm Chủ Thần ở thế giới vô hạn lưu lâu như vậy, mỗi ngày đều phải thị sát phó bản này, kiểm tra chỉ số hù dọa của nhân viên (quái vật) kia, thiết kế phó bản mới, định kỳ đi bắt quái vật mới về làm NPC.

Đúng là mệt chết cậu mà.

Bất ngờ xuyên không đến thế giới loài người, Tô Đăng rất vui vì thoát khỏi công việc Chủ Thần nặng nề. Hiện tại cậu chỉ muốn ung dung “nằm thẳng”, làm một con cá mặn.

Thế giới loài người thú vị hơn cậu tưởng nhiều, giờ cậu thậm chí còn có cả điện thoại di động nữa.

Trước kia ở trong phó bản, cậu thường xuyên thấy con người cầm điện thoại, nhưng ở thế giới vô hạn lưu thì không dùng được. Cậu còn tưởng đó chỉ là một cục gạch khá chắc chắn, không ngờ nó lại thú vị đến thế.

Mấy ngày xuyên không tới đây, ngày nào cậu cũng chỉ ăn uống rồi rãnh tay là nghịch điện thoại.

Cậu thấy cứ giả làm người thường, ung dung chơi bời thế này cũng không tệ.

Giờ đột nhiên bắt cậu đi học, làm sao chịu nổi!

Tô Đăng chớp mắt, cầm tờ giấy báo lên, nói với bác quản gia: “Con thật sự không thể…”

Bác quản gia, người vừa rồi còn thầm cảm thán, lập tức khuyên nhủ: “Cậu út, cậu không được xé nó đâu.”

Cậu út cái gì cũng tốt, chỉ có điều hình như hơi lười học, haizz, thế này thì gay go rồi.

Tô Đăng nhìn vào mắt bác quản gia, thấy bác ấy lắc đầu với mình.

Thôi được rồi.

Tô Đăng hậm hực.

Nhưng giờ cũng không thể đốt tờ giấy báo được, bất kỳ năng lực nào của cậu cũng quá mạnh, có khi lại đốt trụi cả chiếc xe, lúc đó thì hết đường về nhà.

【Thuộc hạ nói thật, Chủ Thần đại nhân, ngài thật sự định cứ “nằm thẳng” mỗi ngày thế này sao? Nhân cơ hội tốt lần này đến nhân gian, chúng ta nên nhanh chóng thâm nhập vào loài người, dụ dỗ họ vào không gian vô hạn chứ ạ!】

Giọng nói trong đầu cậu đầy nhiệt huyết của một kẻ cuồng công việc (cuốn vương). Đó là một trong những thư ký của cậu khi còn làm Chủ Thần, nguyên hình là một con quỷ trong phó bản cấp D nào đó, vì làm việc chăm chỉ nên được đề bạt lên làm thư ký.

Ngày thường, một nửa công việc thị sát phó bản của Tô Đăng đều do nó đảm nhiệm.

“Nhưng mà mệt lắm đó.” Tô Đăng tiếp tục ngả ngớn trên ghế da, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngươi tìm được cách quay về chưa?”

【Dạ chưa…】

“Sao lại không được nhỉ.” Tô Đăng chống cằm, vẫn lười biếng như cũ.

Cậu nhớ ra một câu học được trên mạng mấy ngày nay, ra vẻ thấu hiểu an ủi: “Thôi thì, đã đến rồi thì cứ ở lại thôi.”

Thư ký Cuồng Việc: 【…】

Cái gì mà đã đến rồi thì cứ ở lại, rõ ràng là ngài chẳng muốn về thì có.

Tô Đăng nói thật đấy chứ, đến chính cậu còn chẳng biết mình rơi ra khỏi thế giới vô hạn kiểu gì. Cậu chỉ nhớ tối hôm trước, cậu còn đang lăn lộn trên vương tọa kêu ca không muốn làm việc.

Chẳng lẽ mình lại thức tỉnh năng lực ngôn linh, cầu gì được nấy sao?

Nhưng mấy ngày nay, dù bị thư ký ép lẩm bẩm mấy lần câu “phải quay về”, cậu cũng chẳng thành công.

Nếu không về được thì coi như đi nghỉ phép vậy, dù sao ở thế giới loài người cũng chẳng thể làm việc gì ngay được.

Có điều, ở thế giới loài người có một điểm không tốt duy nhất, đó là nồng độ cảm xúc sợ hãi quá thấp, cậu chẳng có cách nào hấp thu được.

Mọi người ở đây ai cũng hạnh phúc, không phải lúc nào cũng sống trong sợ hãi, trên người họ cũng chẳng có những cảm xúc tiêu cực dễ chịu.

Là Chủ Thần của thế giới vô hạn lưu, ở một mức độ nào đó, Tô Đăng không được coi là người. Cậu lấy âm khí từ quái vật và những cảm xúc tiêu cực của con người làm thức ăn: ghen tị, giận dữ, bi thương, sợ hãi… tất cả đều là thức ăn ngon của cậu.

Dù hiện tại Tô Đăng có thể lấp đầy bụng bằng đủ loại đồ ăn ngon, nhưng linh hồn cậu vẫn trong trạng thái đói khát, và cơn đói này không cách nào thuyên giảm.

“Haizz, thế giới loài người yên bình quá.” Tô Đăng khẽ cảm thán.

Biết đi đâu kiếm chút âm khí nồng đậm bây giờ?

Bác quản gia đang lái xe, tay nắm vô lăng khẽ run lên.

Cậu út sao áp lực đến mức bắt đầu lẩm bẩm một mình rồi.

Lát nữa về có nên nói với ông bà chủ, để họ quan tâm hơn đến trạng thái tinh thần của cậu út không nhỉ.

Đứa nhỏ này ngày thường không được người nhà coi trọng, thật đáng thương.

Tô Đăng không biết bác quản gia đang nghĩ gì, cậu đang đói meo, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phía trước là một trung tâm thương mại sầm uất, có rất nhiều nam thanh nữ tú thời thượng qua lại.

Cậu nhạy bén ngửi thấy mùi thơm của tiệm trà sữa.

Mấy hôm trước cậu đã uống một ly, rất thơm và ngọt, hơn nữa nghe nói có loại trà sữa còn cho thêm topping vào trong, cậu phải thử một chút mới được!

Tô Đăng vỗ nhẹ vào vai bác quản gia, nói nhỏ: “Con uống trà sữa được không?”

Như nhớ ra lời bác quản gia vừa nói, cậu mím môi, giơ một ngón tay lên: “Một chút thôi.”

Thế này thì chắc không bị từ chối đâu nhỉ.

Hôm nay là ngày trung tâm thương mại kỷ niệm một năm khai trương, người qua lại rất đông. Bên ngoài tiệm trà sữa, người xếp hàng dài. Đây là một tiệm trà sữa “hot trend” nổi đình nổi đám gần đây.

Là một food blogger chuyên review quán, Từ Lập đã đến xếp hàng từ sớm. Hôm nay, để làm review, anh ta dự định mua thử tất cả các loại topping và trà sữa của quán.

“Chào mừng… Lần sau… lại ghé.” Tiệm trà sữa chỉ có một nhân viên, đội một chiếc mũ trùm đầu hình tai thỏ, giọng nói chậm rãi và khàn đặc.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Từ Lập nhận lấy túi đồ lớn từ tay nhân viên, nhưng trong lòng lại hơi lấn cấn. Quán này mới khai trương mà buôn bán đắt khách như vậy, ấy thế mà chỉ có một nhân viên, liệu có làm xuể không?

Hơn nữa, không hiểu sao, vừa rồi anh ta hình như ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng. 

Từ Lập không nhịn được lại nhìn nhân viên tiệm trà sữa. Chiếc mũ tai thỏ đó rất lớn, che kín hoàn toàn, không thể nhìn rõ mặt mũi người bên trong. Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy có chút rờn rợn.

Lạ thật, có lẽ đây là một chiêu trò quảng cáo nào đó chăng.

Làm food blogger lâu năm, chiêu trò marketing kỳ quái nào anh ta cũng từng gặp qua rồi, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, quay người bắt đầu quay video.

Một tay anh ta giơ điện thoại, tay kia lấy ra một ly trà sữa khoai môn trân châu, vừa quay vừa bắt đầu review.

“Trà sữa khoai môn hôm nay ngon thật đấy, lại còn sánh mịn thế này, trân châu khoai dẻo cũng rất dai ngon, cắn vào còn thấy nhân bên trong tan chảy trong miệng nữa, topping nhiều thế này, uống là thấy hời rồi.” Từ Lập giơ ngón tay cái.

Không thể phủ nhận, hương vị đúng là rất tuyệt, đặc biệt là vị khoai môn sánh đặc.

Từ Lập review xong ly này, đang chuẩn bị mở nắp ly xem topping thì nhìn thấy một thiếu niên vô cùng xinh đẹp đang đứng ven đường.

Dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần short đen, nhưng lại toát lên vẻ cao quý xa cách, khuôn mặt đẹp đến mức không từ ngữ nào tả xiết.

Thiếu niên đang nhìn về phía tiệm trà sữa.

Từ Lập nảy ra ý nghĩ ngay, nếu chàng trai đẹp như vậy mà vào khung hình, video này của anh ta chắc chắn sẽ viral!

“Đây cậu út, trà sữa của cậu đây.” Bác quản gia đặt ly trà sữa vào lòng bàn tay Tô Đăng.

Tô Đăng vừa thấy có thể uống trà sữa, khuôn mặt xinh xắn liền rạng rỡ ý cười. Cậu đang định uống một ngụm thì bất ngờ bị ai đó va phải, ly trà sữa trong tay lập tức văng ra ngoài.

Chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành, trà sữa bên trong đương nhiên cũng không uống được nữa.

Cậu nhìn thư ký đột nhiên hiện hình trước mặt, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ.

Đồng tử Tô Đăng thoáng đỏ ngầu, sâu trong mắt như có những tơ máu hình cánh hoa lan ra: “Tốt nhất là ngươi vô ý đấy.”

“Chủ Thần đại nhân, ngài không được uống đâu, ly trà sữa này có vấn đề!”

Thư ký sắp bị ánh mắt kia dọa cho phát điên, sương đen ngưng tụ thành hình người cũng sắp tan biến, nó vội vàng chỉ xuống đất.

Từ chiếc ly vỡ tan chảy ra thứ huyết thanh sền sệt, những khối thịt vụn và óc trộn lẫn vào nhau, đỏ trắng lẫn lộn, bốc mùi tanh tưởi. Còn những viên tròn tròn bên trong không phải trân châu khoai dẻo, mà là những con mắt, chúng vẫn còn ngọ nguậy trên mặt đất, chờ đợi người ta nhai nuốt.

Một người qua đường đã uống nửa ly trà sữa ở gần đó mặt mày tái mét, khi nhận ra mình vừa uống thứ gì, liền bất chấp tất cả cúi gập người, móc họng nôn thốc nôn tháo.

Thứ anh ta nôn ra cũng toàn là cặn đỏ lòm, lẫn lộn với thịt vụn.

Mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.

Những người đi ngang qua cũng phát hiện ra điều bất thường, như thể bị một loại ô nhiễm tinh thần nào đó, liên tiếp có thêm nhiều người cúi gập người, nôn ọe thứ “trà sữa” vừa uống vào miệng ra.

Đống bầy nhầy bẩn thỉu đó ở rất gần cậu, thậm chí có một con mắt còn lăn đến tận chân cậu.

Từ Lập toàn thân lạnh toát, đến cả bàn tay đang định mở ly trà sữa cũng run lên bần bật. Anh ta vừa nhìn vào, trong ly làm gì có khoai môn, toàn bộ, toàn bộ đều là óc trắng và mỡ vàng khè.

Anh ta gập người, nôn thốc nôn tháo.

Chỉ có từ phía tiệm trà sữa là vang lên tiếng cười, tiếng cười đó rất chói tai. Tô Đăng ngẩng đầu.

Cậu ngửi thấy một hơi thở quen thuộc từ phía đó.

Đến từ thế giới vô hạn lưu.

Không biết từ lúc nào, “nhân viên” duy nhất của tiệm trà sữa đã tháo chiếc mũ tai thỏ xuống.

Con người có một hiệu ứng gọi là Thung Lũng Kỳ Bí (Uncanny Valley). Con quái vật trong tiệm trà sữa có khuôn mặt người, xương sọ lộ cả ra ngoài, vẻ ngoài gần giống con người nhưng cử động lại cứng nhắc, vụng về. Chỉ có nụ cười trên mặt là vô cùng khoa trương, khóe môi đỏ tươi kéo dài đến tận mang tai. Nó dùng dụng cụ liên tục giã thứ sền sệt trong ly, chuyên tâm làm món trà sữa thịt người.

Thứ trong ly rõ ràng là nửa cái đầu người.

Con quái vật hình người mở to cái miệng máu, tròng mắt biến thành một màu trắng dã, nở một nụ cười quỷ dị với mọi người, tay vẫn đang ra sức trộn đám thịt bầy nhầy và cái đầu người.

Sức nó rất lớn, bắt đầu dùng dụng cụ như máy ép chanh để nghiền nát dịch não, nụ cười càng toe toét: “Vị khách tiếp theo, trà sữa của ngài đây ạ.”

“Sao lại không có trân châu khoai dẻo nhỉ…” Con quái vật đột nhiên cúi đầu, có hai giọt chất lỏng không rõ rơi vào ly trà sữa. Nó đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười còn tươi hơn, “A, thì ra ở đây.”

Cánh tay con quái vật đột nhiên dài ra, kéo dài đến mức không tưởng, những ngón tay của nó cũng bắt đầu trở nên sắc nhọn, xoắn vặn, tựa như móng vuốt, tóm lấy người đàn ông đang trốn sau một phụ nữ, những ngón tay thon dài cắm phập vào hốc mắt gã.

Người đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết cực độ đau đớn.

Đầu ngón tay con quái vật vẫn còn ngoáy trong hốc mắt gã, sau đó, nó móc hai tròng mắt của gã ra, ném vào ly trà sữa.

Người đàn ông với đôi hốc mắt trống rỗng, tắt thở ngã xuống đất, gã còn chưa kịp nói với bạn gái mình rằng: Ly trà sữa của em giá 13 đồng.

Đối mặt với nỗi kinh hoàng không tên, não bộ con người thường trở nên trống rỗng. Sau vài giây chết lặng, sự hoảng loạn bùng nổ trong đám đông, tiếng la hét thất thanh vang lên không ngớt.

Người phụ nữ có bạn trai vừa chết là người đầu tiên chạy ngược lại, sợ mình cũng trở thành nạn nhân như bạn trai.

Mọi người hỗn loạn bỏ chạy, vấp ngã, thậm chí mấy nhân viên bảo vệ cũng chẳng còn tâm trí giữ gìn trật tự mà chỉ biết hoảng sợ tháo chạy.

Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chạy! Chạy mau!

Giữa đám đông đang hỗn loạn tháo chạy, chỉ có thiếu niên đứng yên tại chỗ là nổi bật lạ thường.

Đôi má bầu bĩnh của cậu hơi ửng hồng, hàng mi dài khẽ cụp, đôi môi mím lại tỏ vẻ không vui. Vẻ ngoài xinh đẹp của cậu dường như đối lập hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn dưới cái nắng gắt lúc này.

Tô Đăng tiếc nuối mở miệng: “A, vậy có nghĩa là hôm nay mình không được uống trà sữa khoai môn rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play