Cậu không muốn đi học.
Đường đường là Chủ Thần, tại sao lại phải đi học chứ?
Suốt dọc đường, Tô Đăng chìm đắm trong nỗi bi thương vì sắp phải đi học. Điều này đồng nghĩa với việc cậu phải rời xa những giấc ngủ nướng, những trận game, và chiếc điện thoại yêu quý.
Làm một con người mà không được “nằm thẳng” thì còn ý nghĩa gì nữa.
Cậu buồn quá đi mất.
Với lại, cái đai an toàn này siết chặt quá, không ai nới lỏng ra được à…
Tô Mục thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Đăng. Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, ngón tay bấu chặt vào đai an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dường như thoáng nét bi thương.
Trong lòng anh có chút bất ổn.
Em trai mình sẽ không nghĩ đến Giang Tẫn đấy chứ?
Không thể tìm Giang Tẫn liền buồn bã đến vậy sao? Sao trước kia cũng không thấy nói muốn đến thăm anh trai nó.
Tuy rằng sau khi đi học, anh và Tô Đăng không còn ở chung nhiều, nhưng mấy tháng nay, chỉ cần anh về nhà, Tô Đăng gặp anh đều sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh trai”, cũng không còn ru rú trong phòng cả ngày như trước nữa.
Tô Mục vẫn rất yêu quý đứa em trai ngoan ngoãn này.
Nhưng hiện tại, em trai hình như đã thích người ngoài rồi.
Tô Mục lại bắt đầu phiền muộn.
Khi hai người bước vào nhà, trên bàn ăn đã có ba người ngồi sẵn: chủ vị là Tô Bắc Sơn, cha của Tô Đăng, bên cạnh là Tưởng Hi Thuần, mẹ cậu, và Tô Lạc đang tươi cười.
Không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.
“Tiểu Mục về rồi, mau tới đây, con hiếm khi về nhà.”
Tưởng Hi Thuần là người đầu tiên nhìn thấy hai người, bà trực tiếp bỏ qua Tô Đăng đứng bên cạnh, đi tới đón đứa con trai ưu tú của mình.
Tô Bắc Sơn tuy không nhúc nhích, nhưng cũng vẫy vẫy tay: “Đến đây đi, vừa hay hôm nay mẹ con còn tự mình xuống bếp đấy.”
“Đương nhiên rồi. Tiểu Mục con không biết đâu, từ khi Lạc Lạc vượt qua bài kiểm tra năng lực thức tỉnh đầu vào mấy hôm trước, ba mẹ vốn còn nghĩ Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, không ngờ nó lại ưu tú đến vậy.”
Trên mặt Tưởng Hi Thuần lộ rõ vẻ vui mừng, phảng phất như Tô Lạc mới là đứa con ruột đã ở cùng họ mười mấy năm.
Dù sao ban đầu khi họ nhận nuôi Tô Lạc, chính là vì muốn một ngày nào đó Tô Lạc có thể thay thế Tô Đăng.
Chẳng qua không ngờ, đứa trẻ bình thường này lại thật sự mang đến cho họ một bất ngờ lớn.
Vì thế Tưởng Hi Thuần và Tô Bắc Sơn mới vội vã đón cậu ta về, quyết định tự mình bồi dưỡng.
Hai người ngầm hiểu ý nhau mà bỏ qua Tô Đăng đang đi theo sau Tô Mục.
Tô Lạc lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Mẹ ơi —— anh cả lợi hại như vậy, mẹ đừng khen con trước mặt anh ấy, hơn nữa vào trường cũng không chỉ có mình con, còn có Đăng Đăng nữa mà.”
Cậu ta chu đáo gọi tên Tô Đăng, nhưng người trong nhà ai cũng biết Tô Đăng vào trường bằng cách nào, cậu ta làm vậy cốt để Tô Đăng khó xử.
Tô Lạc quay đầu, muốn thưởng thức vẻ mặt rụt rè, trốn tránh của Tô Đăng.
Kết quả lại phát hiện Tô Đăng đang nhìn chằm chằm vào bàn ăn, một bộ dạng hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì.
Không chỉ nhìn bàn ăn, cậu còn tự mình tìm chỗ ngồi xuống, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn họ.
Tô Lạc không ngờ mình lại bị làm lơ một cách thẳng thừng như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Tô Bắc Sơn cũng chú ý tới điểm này, ông nhíu mày, đột nhiên đập bàn một cái: “Em trai con đang gọi con đấy.”
Giọng ông không giận mà vẫn uy nghiêm. Là một trong những người đặt nền móng cho Cục Xử Lý Dị Thường, ông coi trọng nhất là thiên phú và năng lực thức tỉnh của con cái. Tô Đăng không nghi ngờ gì là người khiến ông thất vọng nhất.
Đứa nhỏ này, bây giờ lại còn học thói coi trời bằng vung!
“Ba, Đăng Đăng hôm nay cũng mệt rồi, ba đừng nói nữa.” Tô Mục lên tiếng bênh vực, có chút lo lắng liếc nhìn Tô Đăng.
Anh sợ Tô Đăng không chịu nổi cơn giận của Tô Bắc Sơn, chỉ có thể cố gắng xoa dịu cha mình trước.
Mà Tô Đăng thì đang lựa chọn món ăn đầu tiên, rốt cuộc là tôm nõn xào hạt điều, hay là vịt quay da giòn đây?
Trông món nào cũng ngon quá đi!
Tưởng Hi Thuần thấy tình hình không ổn, cũng lên tiếng khuyên: “Được rồi, hôm nay đã nói là chúc mừng Lạc Lạc, ông đừng nổi nóng, dọa Lạc Lạc thì sao?”
So với Tô Đăng quanh năm không giao tiếp với họ, Tô Lạc chu đáo dễ mến càng giống con của họ hơn.
Sau khi Tô Lạc được kiểm tra ra có thiên phú thức tỉnh cực cao, Tưởng Hi Thuần càng thêm tiếc nuối vì đã không đón cậu ta về nhà dạy dỗ ngay sau khi nhận nuôi.
Tưởng Hi Thuần càng cảm thấy Tô Lạc đáng thương lại đáng yêu, vội một tay nắm lấy tay Tô Lạc, một tay kéo Tô Mục, dắt hai người đến bàn ăn.
“Lạc Lạc này, thiên phú thức tỉnh của con được kiểm tra ra là theo hướng nào rồi?”
Tưởng Hi Thuần mỉm cười gắp thức ăn cho Tô Lạc, “Đến lúc đó bảo anh trai con kèm cặp con luyện tập nhiều hơn.”
Tô Lạc ngượng ngùng nói cảm ơn, mím môi: “Vẫn chưa ạ, nhưng thầy giáo nói là thiên về tấn công… Con cũng không hiểu lắm, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ ba mẹ là được rồi.”
Cậu ta giả vờ vô tình liếc nhìn Tô Đăng, không ngờ Tô Đăng vẫn còn đang ăn.
Là giả vờ không nghe thấy sao?
Tô Lạc trong lòng chán nản, nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
Không sao cả, cậu ta có năng lực thức tỉnh, Tô Đăng thì không, dù thế nào đi nữa, Tô Đăng cũng không thể bì được với mình.
“Thiên về tấn công tốt lắm! Nhà họ Tô chúng ta sắp có thêm một nhân tài thiên về tấn công nữa rồi.”
Tô Bắc Sơn không chút keo kiệt mà nhìn sang với ánh mắt vui mừng.
Ông nhìn về phía Tô Mục, hiếm khi cười: “Có cơ hội phải kèm cặp Lạc Lạc luyện tập cho tốt, nói không chừng sau này sẽ là đội trưởng đội bốn đấy.”
Tô Lạc cười nhẹ, trong lòng đã lâng lâng sung sướng.
Cậu ta đương nhiên biết thiên phú thức tỉnh thiên về tấn công mạnh mẽ đến mức nào.
Sức tấn công mạnh, giá trị thiên phú cao, hơn nữa từ trước đến nay chỉ có những nhân tài thiên về tấn công mới có cơ hội trở thành đội trưởng các phân đội của Cục Xử Lý Dị Thường.
Nhưng điều khiến Tô Lạc sảng khoái hơn cả, là vẻ mặt giãn ra của Tô Bắc Sơn, và việc Tô Mục sẽ dẫn dắt cậu ta luyện tập. Cái cảm giác vượt lên trên Tô Đăng này, khiến cậu ta có một cảm giác ưu việt khó tả.
Tô Lạc cười càng thêm ngọt ngào, nói với Tô Mục: “Cảm ơn anh cả…”
Nhưng lời cậu ta còn chưa dứt, Tô Mục đã ngắt lời: “Không được đâu ba, con còn phải kèm Đăng Đăng luyện tập, không có thời gian kèm người ngoài.”
Nụ cười của Tô Lạc đông cứng trên mặt, cậu ta nghiến chặt răng.
Cậu ta không nghe lầm đấy chứ? Tô Đăng?
Tô Đăng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu nhất định là nghe lầm rồi.
Luyện tập, cái thứ nghe thôi đã thấy mệt mỏi này, sao lại liên quan đến cậu được.
Cậu không cần.
Tưởng Hi Thuần cũng nghi hoặc nhìn về phía Tô Mục: “Tiểu Mục, con có nhầm không vậy, em trai con không có thiên phú thức tỉnh, dạy cũng vô ích, con nên dạy Lạc Lạc mới đúng.”
Tô Bắc Sơn cũng cau mày: “Con với em trai con thân thiết từ khi nào vậy? Con muốn dạy nó, có khi nó chẳng thèm nghe con đâu. Mấy năm nay con không về, không biết nó ương bướng đến mức nào đâu.”
Chủ đề lại vòng về Tô Đăng, Tô Bắc Sơn trầm giọng gọi tên Tô Đăng, nhưng Tô Đăng vẫn thờ ơ.
Tô Đăng đang chuyên tâm dùng bữa, món sườn xào chua ngọt gần cậu nhất có màu sắc hấp dẫn, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, là món cậu thích nhất.
Cậu thành thạo dùng đũa gắp hai miếng sườn, bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, ăn ngon lành như một chú chuột hamster nhỏ.
Thơm quá!
Đồ ăn của loài người thơm quá!
Mãi đến khi Tô Bắc Sơn lại đập bàn một cái nữa, Tô Đăng mới ngẩng đầu, ánh mắt vô tội lại ngơ ngác: ?
Tô Đăng bị làm phiền khi đang ăn, vẻ mặt lười biếng chẳng có chút kính trọng nào: “Có chuyện gì sao?”
Người này là ai vậy?
Ừm, không nhớ rõ, nhưng trông có vẻ tính tình rất tệ.
“Bỏ đũa xuống! Lễ nghi chúng ta dạy con đâu cả rồi?” Tô Bắc Sơn tức giận, giận sôi máu, “Đừng để đến lúc đi học, người ta lại nói con cái nhà họ Tô chỉ biết ăn, chẳng biết làm gì cả.”
Tô Lạc trong lòng mừng thầm, trên mặt lại tỏ ra vô tội, sợ hãi: “Ba đừng mắng Đăng Đăng, đều tại con không tốt, con không nên vì thức tỉnh thiên phú mà vui mừng quá, Đăng Đăng là em ruột của anh cả, kèm cậu ấy luyện tập là điều nên làm, con không sao đâu.”
“Ba đừng giận, Đăng Đăng xuất phát điểm thấp, cố gắng nhiều hơn là điều hiển nhiên, con đã quen tự mình mày mò rồi, không sao cả.”
Tô Lạc nở một nụ cười trấn an với Tô Bắc Sơn, rồi lại liếc nhìn Tô Đăng.
Vẫn còn đang ăn!
Trong khoảnh khắc, Tô Lạc hoảng hốt cảm thấy, Tô Đăng như thể đang xem một vở kịch.
Cái vẻ mặt “không liên quan đến tôi”, cùng với sự thờ ơ, lãnh đạm đó, không giống như đang giả vờ.
Tô Lạc có chút toát mồ hôi lạnh, sao có thể chứ, Tô Đăng rõ ràng là một kẻ nhát gan vô dụng.
Cậu đúng là đang coi tất cả chuyện này như một vở kịch, còn thú vị hơn cả bộ phim truyền hình dài tập chiếu trên TV mấy hôm trước.
Những lời nói chói tai đó, liên quan gì đến cậu chứ, cậu đâu phải thật sự là đồ vô dụng.
Tô Đăng thản nhiên gọi dì giúp việc đến, lịch sự gọi một phần điểm tâm ngọt.
Nhưng Tô Mục lại không thể nghe lọt tai nữa, em trai anh có thể nhát gan, đơn thuần, không nghe ra ác ý trong lời nói, nhưng anh lại nghe ra được ẩn ý của Tô Lạc.
“Ba, nếu ba cảm thấy Đăng Đăng xuất phát điểm thấp thì buồn cười quá, ba không tự tin vào huyết thống nhà họ Tô sao?”
Tô Mục dùng giọng điệu tán dương, kể lại chuyện Tô Đăng hôm nay đã hạ gục con quái vật, bình tĩnh và xinh đẹp đứng trước mặt mọi người, cùng với việc chỉ số thể chất của cậu cũng được kiểm tra có sự cải thiện.
“Con quái vật đó là một loài nguy hiểm chưa từng gặp trước đây, khi làm nhiệm vụ là Giang Tẫn và con cùng dẫn theo hai đội, chỉ không ngờ con quái vật lại bị một mình Đăng Đăng giải quyết, con cũng rất kinh ngạc.”
Tô Lạc càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, cậu ta mở to mắt, nắm chặt tay.
Không thể nào.
Không thể nào là Tô Đăng làm được!
Sắc mặt Tô Bắc Sơn sớm đã dịu đi, trong mắt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, nhưng vẫn còn một chút nghi ngờ.
Tưởng Hi Thuần cũng vậy: “Chuyện này thật sự là em trai con làm được sao?”
“Con làm chứng, em trai hôm nay đúng là rất lợi hại.”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói vui vẻ, Tô Ân đeo chiếc kính không gọng trên mũi, anh đã thay một bộ đồ thoải mái, thuận thế đi đến ngồi vào chiếc ghế cạnh Tô Đăng.
“Những gì anh cả vừa nói, đều là sự thật.” Tô Ân gõ vài cái lên chiếc máy tính bảng trên tay, một đoạn video hiện lên.
Hình ảnh Tô Đăng hạ gục con quái vật lại một lần nữa được chiếu trên bàn ăn.
Sau khi xem xong, Tô Bắc Sơn sớm đã không còn tức giận, mà thay vào đó là niềm vui lộ rõ, Tưởng Hi Thuần cũng che miệng, đuôi mày cong lên vì vui sướng.
“Đây, đây thật sự là em trai con làm?”
Tô Ân nhận lấy chiếc ghế từ tay dì giúp việc, ngồi xuống bên cạnh Tô Đăng, khoanh tay gật đầu: “Đúng vậy, để thưởng thức màn trình diễn của em trai, con đã đặc biệt đi sao chép lại một bản video.”
Anh nháy mắt với Tô Đăng.
Tô Đăng có chút không hiểu, sau đó lại kéo đĩa điểm tâm ngọt lại gần mình hơn.
Anh trai kỳ lạ, loài người kỳ lạ.
Tô Ân coi như đã hiểu, những gì họ vừa nói, Tô Đăng chẳng nghe được chút nào, hoặc là nghe được nhưng chẳng thèm để tâm.
Bọn họ thậm chí còn không hấp dẫn bằng một đĩa điểm tâm ngọt.
Đứa em trai này của anh cũng thú vị đấy chứ.
Tô Bắc Sơn bị đoạn video vừa rồi làm cho kinh ngạc, ông nghĩ, có lẽ Tô Đăng chỉ đơn thuần là không thích nói chuyện, nên mới giấu chuyện này kỹ như vậy. Nhưng có thêm một đứa con trai tài năng bẩm sinh, ông đương nhiên tự hào.
Lập tức đập bàn: “Tốt, không hổ là con trai nhà họ Tô ta. Nếu anh cả con bằng lòng kèm con luyện tập, sau này phải càng thêm nỗ lực, sớm ngày cùng hai anh trai con vào Cục Xử Lý làm việc.”
Tưởng Hi Thuần thấy chồng vui vẻ, nhìn Tô Đăng cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tuy nói Tô Đăng không thích giao tiếp với bà, nhưng cũng may ngoan ngoãn không gây chuyện, giờ lại có năng lực này, càng khiến bà có thêm niềm tự hào như thể con ruột mình ưu tú đến vậy.
Tưởng Hi Thuần đứng dậy múc cho Tô Đăng một bát canh, giọng điệu dịu dàng hẳn xuống: “Xem ra Đăng Đăng hôm nay mệt lắm, thảo nào không nói gì, đến uống bát canh đi.”
Không khí trên bàn ăn hòa hoãn, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Chỉ có Tô Lạc cắn chặt đũa, hận không thể cắn nát.
Tại sao? Tại sao chứ?
Bữa tối hôm nay, người đáng lẽ phải được khen ngợi là cậu ta, sao lại là Tô Đăng chứ!
Cậu ta không khỏi dùng ánh mắt oán hận nhìn Tô Đăng.
Tô Đăng ngửi thấy ác ý tỏa ra từ người Tô Lạc, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đói khát.
Cảm xúc tiêu cực của con người này không thơm ngon bằng con người cậu gặp buổi chiều.
Có điều nếu đói bụng, vẫn có thể miễn cưỡng nếm thử một chút, coi như đồ dự trữ cũng được.
Ăn xong điểm tâm ngọt, Tô Đăng dùng khăn ăn lau miệng, ngáp một cái, đứng dậy lên lầu nghỉ ngơi.
Ăn no là mệt quá đi.
Tô Đăng đi rất dứt khoát.
Nhưng biểu hiện xuất sắc của cậu hôm nay khiến cha mẹ trên bàn ăn không dám nói gì cậu.
Chẳng qua không ngờ, chờ cậu tắm rửa xong đi ra, lại nhìn thấy Tô Lạc ở đầu cầu thang.
Tô Lạc không nuốt trôi cục tức này, cậu ta nghi ngờ nhất định có chỗ nào đó sai sót, nếu không Tô Đăng nhút nhát kia sao lại biến thành bộ dạng bây giờ, chẳng lẽ cậu ta cũng nhặt được thứ gì đó…?
Cậu ta không khỏi nắm chặt vật trong tay, nhớ lại đêm đó ở trong núi sâu.
Không thể nào.
Cơ hội thay đổi cuộc đời như thế này, chỉ có thể là của cậu ta, cậu ta mới là người may mắn duy nhất.
Tô Đăng có chút không hiểu nhìn Tô Lạc đang tiến lại gần.
“Đăng Đăng, thật không ngờ cậu đã thức tỉnh năng lực rồi, chúc mừng cậu.”
Tô Đăng chớp chớp mắt: “Ồ.”
Nói xong liền tránh đi định rời khỏi.
Nhưng Tô Lạc lại một lần nữa lao đến trước mặt cậu, chặn đường cậu: “Năng lực thức tỉnh của cậu lợi hại như vậy, lại có anh cả giúp đỡ luyện tập, ba mẹ đều rất quan tâm cậu, tôi thì không được lợi hại như cậu… Cậu cũng không nên giống tôi.”
Tô Đăng vốn định cứ làm lơ Tô Lạc, dù sao người này tuy đáng ghét, nhưng tự mình ra tay đánh cậu ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở thế giới vô hạn lưu, ngày nào đó cậu khó chịu mà đánh vài con quái vật già đời còn rơi ra trang bị.
Đánh loại người như Tô Lạc, chỉ tổ bẩn tay cậu.
Tô Đăng chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Ý cậu là không cần giống cậu, lén lút trốn ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm tôi như một con chuột cống âm u sao?”
Vẻ mặt thiếu niên vô tội, ánh đèn trên đỉnh đầu càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, khiến cả người cậu trông mềm mại tựa như thiên thần.
Tô Lạc cũng không ngờ Tô Đăng lại dám đáp trả thẳng thừng như vậy, cậu ta buột miệng thốt ra: “Cậu đừng hối hận vì những lời mình vừa nói!”
Tô Đăng: ?
Cậu cảm thấy mình thật vô tội.
Lũ chuột trong phó bản cấp E đúng là hay nhìn chằm chằm người khác mà.
Còn hay bò lổm ngổm một cách âm u nữa chứ.
Tô Lạc biết mình lỡ lời, lại tức không chịu nổi, sợ bị dì giúp việc nhìn thấy làm hỏng hình tượng của mình, cậu ta xoay người định đi, lại bị Tô Đăng chặn lại.
Giọng thiếu niên mềm mại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cùng: “Trong tay cậu cầm thứ gì vậy?”