Quả Cầu ngừng lại.
…
Con ếch chui ra.
…
“Ọp —— ọp ——”
Đã hai vòng không ăn được gì, con ếch bắt đầu mất kiên nhẫn, lấy hai chân trước cào bới lớp bùn, gạt cả mấy chiếc vỏ ốc xung quanh, tìm mồi để lấp bụng.
Biến cố này khiến ai nấy đều không kịp trở tay.
Cảm nhận được mặt đất rung lên, tất cả lập tức căng thẳng thần kinh, dồn hết sức chui sâu vào trong vỏ ốc, lấy vách trong chật hẹp kẹp chặt người lại để tránh bị lắc văng ra ngoài.
“Ọp ọp! —— Ọp! ——” Con ếch ngày càng sốt ruột.
Bùn lầy bị bàn chân to bè khuấy đảo, mặt đất không ngừng rung chuyển!
Bạch Ấu Vi nghe thấy bên ngoài có tiếng hét thất thanh vang lên!
Một tiếng “A!” rồi lập tức tắt lịm, nhanh đến mức không thể phân biệt là ai xui xẻo.
Mà cô lúc này cũng chẳng còn tâm trí đi đoán, bởi vì chính cô cũng đang rơi vào nguy hiểm!
Đôi chân tàn khiến cô bất lợi rõ rệt trong trò chơi này!
Bộp một tiếng!
Chiếc vỏ ốc của Bạch Ấu Vi bị lật ngửa, cô bị hất ra ngoài, rơi bịch xuống lớp bùn!
Thân thể bắt đầu chìm xuống, Bạch Ấu Vi nằm im bất động.
Cô biết lúc này mà nhúc nhích là chết chắc. Chỉ cần ló đầu lên, con ếch sẽ coi cô là con sâu mà ngoạm ngay! Cô nhất định phải giữ bình tĩnh, giữ thật vững…
Nước bùn tanh nồng tràn vào từ mọi hướng, như những con rắn trơn tuột chui vào mũi, vào mắt, vào tai và miệng cô…
Bạch Ấu Vi dồn hết sức nín thở, nhưng nỗi bất an vì mất điểm tựa, cộng thêm sự kinh hoàng khi cái chết cận kề khiến thần kinh cô bị dày vò đến cực điểm!
Cảm giác ấy tồi tệ không thể tả!
Thế nhưng, để sống sót, cô bắt buộc phải chịu đựng!
Thật trớ trêu, một người luôn muốn chết như cô, lại có thể trong trò chơi này bộc phát ra khát khao sống mạnh mẽ đến vậy.
Một cánh tay vòng qua eo cô, nhấc mạnh lên!
Không khí tươi mới tràn vào phổi!
Bạch Ấu Vi mở mắt ra, hít thở gấp gáp, bùn nước chảy ròng ròng trên mặt. Cô nhìn thấy lồng ngực vạm vỡ rắn chắc của một người đàn ông, ngẩng đầu lên, là khuôn mặt lạnh lùng và xa cách của Thẩm Mặc.
Bạch Ấu Vi chỉ nhìn anh, không nói nổi một lời, vì vẫn đang thở hổn hển do thiếu dưỡng khí.
Thẩm Mặc định đặt cô xuống.
Cô nắm chặt lấy cánh tay anh, nhất quyết không buông!
Nỗi sợ hãi do bùn lầy gây ra vẫn còn nguyên, cô co ro trong lòng anh như một con thỏ vừa thoát chết, run rẩy từng cơn.
Thẩm Mặc nhíu mày, cuối cùng cũng không gỡ cô ra.
Đàm Tiếu từ bên cạnh ló đầu đến, mái tóc bạc ngắn dính bùn lù xù như tổ quạ, nói với Bạch Ấu Vi:
“Đừng sợ, con ếch đi rồi!”
Hắn còn khoa tay múa chân chỉ chỏ từ cổ xuống dưới bụng, sợ cô không hiểu, lại làm thêm động tác cứa ngang bụng ——
“Bị anh cô rạch bụng chạy mất rồi!”
Bạch Ấu Vi chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực Thẩm Mặc, không động đậy nữa.
“Con bé bị dọa rồi.”
Đàm Tiếu gật gù, vỗ vai Thẩm Mặc một cái:
“Chăm sóc cho tốt vào. Nhìn là biết hai anh em thân thiết, cô bé không thể thiếu cậu được.”
Thẩm Mặc: “…”
Bạch Ấu Vi ban đầu không sao, nghe đến đó lại buồn cười, vai khẽ run lên, nhỏ giọng hỏi: “Đã tính ra điểm rơi chưa?”
Nghe giọng cô như vậy, Thẩm Mặc biết cô đã ổn hơn nhiều, khẽ thả lỏng.
Đàm Tiếu thì thở dài buồn bã, quay đầu nhìn thầy Thừa Úy Tài ở đằng xa, lắc đầu: “Chưa…”
Nói xong, không ai lên tiếng nữa.
Trong hang chỉ còn tiếng thầy Thừa không ngừng viết vẽ lên vỏ ốc. Sự yên tĩnh ấy khác thường, dư vị tuyệt vọng âm thầm len lỏi trong lòng mỗi người…