Con ếch rút lui sớm, quả cầu vàng vẫn chưa xuất hiện.
Thầy Thừa vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục viết ra từng công thức một cách không biết mệt, miệng lẩm bẩm:
“Góc ban đầu khoảng 45 độ, sau khi va chạm thì bật vào vách đá, chỗ này chắc khoảng… 120 độ, bật xuống phía dưới bên phải, 60 độ… Không, không đúng, góc tới và góc phản xạ phải tạo thành một tam giác cân thì mới xác định được đường đi tiếp theo của quả cầu sau khi bật ra… Không đúng, cũng không đúng, tình huống này chỉ áp dụng được với mặt phẳng hình chữ nhật, nhưng ở đây là hình nón… Công thức hình nón là gì nhỉ…”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc trán, tay phải cầm bút run rẩy không ngừng, sắc mặt của thầy Thừa ngày càng trắng bệch.
Trong lòng ông bất giác dâng lên một nỗi hối hận mãnh liệt: Tại sao mình lại là giáo viên dạy Ngữ văn?
Nếu ông là giáo viên Toán, biết đâu bây giờ đã nghĩ ra cách giải bài, cứu được mình, cứu được mọi người đang mắc kẹt ở đây.
Ngữ văn không hề thua kém Toán, nhưng đúng là vào lúc này…
“Cạch.”
Tay buông lơi, cây bút sắt rơi tõm xuống lớp bùn nhão.
Ông lập tức cúi người nhặt lại.
“Đừng tính nữa.”
Thẩm Mặc lạnh lùng lên tiếng:
“Quả cầu vàng mỗi lần bật hơn 60 lần. Nếu muốn dựa vào việc tính toán từng đường đi để xác định điểm rơi cuối cùng thì cần rất nhiều phép tính. Ở đây không có máy tính, không có giấy bút, cũng không đủ thời gian. Không tính nổi đâu.”
Hơn nữa, thầy Thừa chỉ là một giáo viên Ngữ văn, không giỏi Toán.
Câu này Thẩm Mặc không nói ra nhưng ai ở đây cũng hiểu rõ trong lòng.
“Vòng tiếp theo, chúng ta giết con ếch.”
Thẩm Mặc nắm chặt con dao, lưỡi dao lướt trên lớp vỏ ốc, chậm rãi cọ qua:
“Ai muốn giúp thì chuẩn bị cho tốt.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều lộ ra biểu cảm khác nhau.
Đàm Tiếu nhăn nhó, có vẻ đang nghĩ xem tay không thì giúp kiểu gì.
Thầy Thừa thì vô cùng suy sụp, tràn đầy tự trách.
Huỳnh ca và Hầu sắc mặt âm trầm, không cam lòng trở mặt với con ếch khổng lồ, nhưng cũng chẳng đành bó tay chờ chết.
Thú vị là, Trương Hoa đã chui ra khỏi vỏ ốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Huỳnh ca và Hầu.
Còn Bạch Ấu Vi…
Cô cũng đang nhìn Huỳnh ca và Hầu.
Thẩm Mặc thu hết sắc mặt của mọi người vào mắt, một cảm giác bực bội không tên dâng lên trong lòng.
Anh đè nén cảm xúc, bình thản hỏi Bạch Ấu Vi: “Nhìn gì vậy?”
Bạch Ấu Vi giật mình, ngẩng đầu: “Ờm, không nhìn gì cả.”
Dừng lại vài giây, thấy Thẩm Mặc vẫn nhìn mình chằm chằm, cô mới nói:
“Chỉ là có chút lo, anh một mình đối phó con quái vật đó, rất nguy hiểm.”
Không biết nghĩ đến điều gì, đôi môi mỏng của Thẩm Mặc mím lại thành một đường thẳng, một lát sau mới đáp:
“Cũng không tính là quá nguy hiểm, có máu có thịt, dễ xử lý hơn súng đạn bom mìn nhiều.”
Anh ôm Bạch Ấu Vi trở lại trong vỏ ốc.
Đúng lúc này, quả cầu vàng lại xuất hiện.
“Trò chơi lần này thất bại, còn lại 7 người sống sót. Bắt đầu vòng thứ tám ‘Quả cầu vàng của ếch’…”
Câu thoại quen thuộc được lặp lại quá nhiều lần khiến quả cầu cũng cảm thấy nhàm chán, vừa bật lên vừa ngáp, than vãn:
“Con ếch này vẫn chưa đủ cố gắng, mới ăn được có một thằng béo thôi à, haizz… Có vẻ đến lúc ta phải ra tay rồi—”
Tim mọi người lập tức thắt lại.
Quả nhiên, quả cầu lại cất tiếng:
“Ếch về nhà đi, nòng nọc đi tìm mẹ—Ếch về nhà đi, nòng nọc đi tìm mẹ—”
Mặt đất rung lên lần nữa, bùn sôi sục cuộn sóng!
Một con quái vật khổng lồ dường như lại sắp kéo đến!
Nhưng có gì đó không giống.
Lần này, thứ xuất hiện nhiều hơn, dày đặc hơn!
Từ trong bùn lầy bất ngờ trồi lên những con nòng nọc màu đen! Đông nghịt! Mỗi con to bằng cả một cái bồn tắm!
Chúng phấn khích quẫy đuôi, há miệng đầy răng sừng, lao thẳng vào vỏ ốc!
Thẩm Mặc chém chết một con, sau đó lập tức kéo Bạch Ấu Vi ra khỏi vỏ ốc, ôm ngang eo, đặt lên lưng ốc!
Bạch Ấu Vi sắc mặt trắng bệch nhưng mắt cô lại nhìn về nơi khác. Thẩm Mặc thuận theo ánh nhìn của cô liếc sang, thấy Huỳnh ca và Hầu đang hốt hoảng bỏ chạy.
Trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ bị đe dọa tính mạng và sự nghi ngờ dồn nén bấy lâu bỗng chốc hóa thành lửa giận!
Anh bóp cổ Bạch Ấu Vi, nghiến răng hỏi:
“Cô biết cách thoát từ trước đúng không?!”
Bạch Ấu Vi bị hắn bóp, khuôn mặt trắng như tuyết nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng.
Đôi mắt cô cũng đỏ hoe! Vừa giận vừa oán, thậm chí đầy căm hận!
Cảm xúc trong mắt cô như mũi dao xuyên thẳng vào tim, khiến tay Thẩm Mặc vô thức nới lỏng.
Bạch Ấu Vi phẫn nộ đẩy anh ra! Cúi đầu ho dữ dội—