Đàm Tiếu sững người. Rồi lại sững người…
Hắn sững đến nửa phút, sau đó đập một cái bồm bộp vào ngực thầy Thừa Úy Tài:
“Sao thầy không nói sớm! Tính mau đi!!!”
Thầy Thừa suýt bị đập toạc lồng ngực, ho sặc sụa:
“Khụ, khụ khụ khụ khụ khụ!”
Đàm Tiếu quýnh quáng xoa ngực cho ông:
“Trời đất ơi thầy yếu thật đấy, tôi có dùng bao nhiêu lực đâu… Mà thầy nói thật không đấy? Tính ra được thật à?”
Thầy Thừa vừa ho vừa xua tay:
“Khụ, khụ khụ khụ…”
“Là sao?”
Đàm Tiếu trừng mắt:
“Không được à? Rõ ràng lúc nãy thầy nói được mà! Thầy nói rõ xem nào, rốt cuộc là được hay không được?!”
Thầy Thừa ôm ngực:
“Không được…”
Đàm Tiếu trợn tròn mắt:
“Thế thầy vừa rồi nói bậy à?!”
“Ý tôi là, trên lý thuyết…”
Thầy Thừa thở hổn hển, gắng sức giải thích:
“Trên lý thuyết, nếu biết vị trí ban đầu và góc độ ném bóng thì có thể tính được điểm rơi.”
Đàm Tiếu túm vai ông lắc tới lắc lui:
“Thế thì tính luôn đi còn chờ gì nữa!!!”
Thầy Thừa bị lắc cho hoa mắt chóng mặt:
“Tôi… tôi là giáo viên dạy văn mà…”
“Dạy gì kệ thầy chứ, thầy cũng là giáo viên cơ mà! Không lẽ chưa từng học toán?! Tôi hồi tiểu học chưa bao giờ qua môn toán! Thầy chắc chắn hơn tôi rồi chứ?! Hả?!”
Thầy Thừa bị hắn rống đến muốn điếc tai, cực kỳ khổ sở. Nhưng lời này xoay quanh trong đầu ông một lúc, ngẫm lại cũng có lý. Tình hình lúc này, bất cứ cách nào cũng phải thử, biết đâu lại tìm được lối thoát.
Thầy Thừa cố gắng trấn định tinh thần, hít một hơi thật sâu: “Có lúc người phải nghịch thiên, nhưng ông trời sẽ không tuyệt đường sống…Thôi được, hôm nay tôi thử một phen! Tiểu Đàm, đỡ tôi ra ngoài!”
Đàm Tiếu nhanh nhẹn chui ra khỏi vỏ ốc, cúi người kéo thầy Thừa ra.
Con ếch vì không bắt được con mồi nên đã bỏ đi từ nãy, lúc này trong hang yên tĩnh như tờ, chỉ có vô số vỏ ốc chen chúc khắp nơi.
Thầy Thừa run rẩy móc từ trong ngực ra một cây bút máy, không mở nắp, dùng ngay đầu bút viết vẽ công thức lên một chiếc vỏ ốc dính bùn.
Những người khác cũng lần lượt chui ra. Có vẻ đã nghe được đoạn tranh cãi giữa Đàm Tiếu và thầy Thừa khi nãy, ánh mắt họ lúc này đầy trông mong xen lẫn hoài nghi.
“Thầy ấy tính ra được thật à?” Hầu hỏi.
“Có tính ra được hay không thì cũng phải thử mới biết chứ!”
Đàm Tiếu hếch cằm đầy tự tin, vẻ mặt như thể thầy Thừa là “huynh đệ” chí cốt của mình nên có phần hãnh diện lây.
Mọi người không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng thầy Thừa tính toán. Bọn họ chẳng giúp được gì trong chuyện này.
Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi đầy suy tư.
Cô đang nhìn Huynh Ca và Hầu.
Như cảm nhận được ánh mắt anh, Bạch Ấu Vi khẽ quay đầu lại, nhìn anh bằng vẻ vô tội và khó hiểu.
Thẩm Mặc thu lại ánh mắt, thầm nghĩ liệu có phải mình đã hiểu lầm gì không…
Rất nhanh sau đó, trò chơi bước vào vòng thứ bảy. Đã hai vòng liền không có người chết, giọng Qủa Cầu Vàng bắt đầu uể oải lười nhác——
“Trò chơi hiện tại thất bại, số người sống sót là tám. Bây giờ bước vào vòng bảy Quả cầu vàng của Ếch', xin các người chơi chuẩn bị nha~ (ngáp)… Ếch con phải cố gắng lên đấy~”
Nó vừa nói vừa bắt đầu đếm ngược: “59, 58, 57…”
Bạch Ấu Vi từ tốn bò vào vỏ ốc.
Thẩm Mặc vẫn đứng bên ngoài, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Quả Cầu đang lơ lửng trên cao, lòng trăn trở không thôi về mục đích thật sự của trò chơi này, hay nói đúng hơn, ý nghĩa của nó là gì?
Nếu đã muốn giết người thì cứ giết quách cho xong, sao còn phải bày ra lắm trò màu mè thế này?
Cho dù tận thế, người ngoài hành tinh đến, hay Trái Đất bị xâm lược, dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ?
Cái trò chơi rối rắm này, rốt cuộc là vì cái gì?
Đang nghĩ ngợi, Đàm Tiếu từ xa gọi với lại:
“Lão đại! Vào trước đi! Biết đâu thầy Thừa tính xong điểm rơi, khỏi phải đối đầu với con ếch!”
Anh ta đúng là quan tâm đến Thẩm Mặc thật.
Thẩm Mặc cầm con dao, lặng lẽ mài mài lên vỏ ốc, liếc lạnh lên Quả Cầu một cái, rồi xoay người chui vào.
Lại một vòng rung chuyển long trời lở đất.