Thời gian trôi qua từng chút một.

Không ai ra ngoài tìm cầu, con ếch cũng không chủ động tấn công, tình thế rơi vào bế tắc.

Không biết ai khơi mào, cả đám bắt đầu trò chuyện qua lớp vỏ ốc—

“Bùn lún nhanh quá, nếu cầu đừng nảy nhiều như vậy thì tốt, ít hang hơn cũng dễ tìm hơn.”

“Dễ gì? Ốc nhiều thế này, trừ phi đẩy bớt chúng ra. Ừm...” Người nói dường như đang thử đẩy, một lúc sau than, “Nặng quá! Nhưng vẫn có thể đẩy được.”

“Đừng phí sức. Trong hang này ít nhất có cả trăm con ốc, dù đẩy được, cũng không thể dọn hết. Cầu kiểu gì cũng va vào con này, hoặc con khác. Vô ích thôi.”

“Vậy giờ sao? Ếch chỉ cần một vòng là vết thương gần như lành lại, giết kiểu gì...”

“Cứ cầm chừng đã, xem vòng sau thế nào...”

Cả đám xì xào, phần lớn là Đàm Tiếu, thỉnh thoảng có Huỳnh ca với Hầu phụ họa.

Vòng thứ năm cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Đến vòng đếm ngược của vòng sáu, thầy Thừa tỉnh lại.

Người tuy tỉnh, nhưng thần trí mơ hồ, nhìn thấy nửa thân mình ngập trong bùn, lẩm bẩm: “Chết có gì đáng sợ đâu, thân gửi núi non, ôi, xem ra đời ta đến đây là hết rồi...”

Đàm Tiếu nghe không hiểu, chỉ chỉ vào một con ốc lớn, vỗ vỏ ốc gọi: 

“Ông già, qua đây! Ốc to này, chui thoải mái!”

Thầy Thừa nghe thấy, quay đầu nhìn lại, thấy Đàm Tiếu dù lấm lem bùn đất, gương mặt vẫn đầy sinh khí, lòng chợt trào dâng cảm xúc ngổn ngang.

“Già rồi, già thật rồi. Không lạc quan như tụi nhỏ được, chuyện này ta phải học hỏi các cậu.”

Ông lắc đầu thở dài, chống chân đứng dậy, lội bùn tiến đến.

Đàm Tiếu sốt ruột, vài bước lao đến vác ông lên lưng, miệng lèm bèm: 

“Có phải bảy tám chục tuổi đâu, lề mề cái gì, lẹ lên! Sắp hết giờ rồi!”

Thầy Thừa bị xốc lên vai, không khỏi r*n rỉ.

Cái vỏ ốc mà Đàm Tiếu chọn khá lớn, hai người cùng chui vào vẫn có dư chỗ. Vừa mới ổn định tư thế, bên ngoài đã vang lên tiếng cầu vàng đập liên tục.

Một cú nện trúng ngay cái ốc họ đang trốn, cả vỏ ốc rầm một tiếng lún xuống bùn!

Bùn nước tràn vào, suýt nữa làm Đàm Tiếu sặc chết, hắn vội bò sâu vào trong, vừa bò vừa chửi: “Má!”

Thầy Thừa ở phần trên, tuy không lún sâu, nhưng cũng bị cú chấn động làm cho đầu óc quay cuồng, tai ù ong ong.

Bùn tràn vào làm không khí trong ốc ngột ngạt, may mà chỉ kéo dài khoảng hai mươi giây, rồi đất đá xung quanh chấn động, có một lực đẩy từ dưới lên, cả vỏ ốc cũng bị hất lên mặt bùn.

Đàm Tiếu ngột ngạt muốn chết, lập tức thò đầu ra ngoài.

Hắn thấy con ếch đã chễm chệ ngồi giữa vũng bùn, không có chỗ phát tiết, bực tức gào lên: “Lại cái đồ cóc tinh kia nữa! Mẹ nó, mắt cũng lành rồi!”

Thầy Thừa cũng ló đầu, ngạc nhiên thốt: 

“...Ủa?”

“Ủa cái gì mà ủa! Lẹ chui vô lại, không nó đớp cho đó!” 

Đàm Tiếu kéo ông vào.

Thầy Thừa dường như chợt hiểu ra: 

“Tiểu Đàm à, tôi thấy vị trí của mình... hình như giống hệt hồi nãy?”

“Giống thì sao?” 

Đàm Tiếu gắt gỏng:

“Cái cầu chết tiệt đó lần nào cũng đập cho ốc chìm xuống, con ếch lại đẩy ốc nổi lên. Vị trí thì có khác gì đâu!”

Thầy Thừa lập tức nghiêm nghị:

“Nếu vị trí không đổi, chỉ cần xác định được điểm xuất phát, theo lý mà nói, có thể tính ra được điểm rơi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play