Thẩm Mặc bước đến xem xét, nhíu mày nói:

 “Trên đầu có vết bầm, chắc là đập phải vỏ ốc ngất đi, cũng có thể lúc chạy bị người khác đẩy ngã. Khi nãy súng nổ, mọi người đều hỗn loạn, có thể giữ được cái mạng này đã là may mắn rồi.”

Đàm Tiếu nghe xong gật đầu lia lịa.

Hắn không dám để thầy Thừa vào vỏ ốc, sợ bị ngạt nên kéo ông tới khe giữa vách đá và vỏ ốc, để ông ngồi dựa vào đó.

Sau khi sắp xếp xong, hắn bỗng nhớ ra điều gì, quay phắt lại trừng Thẩm Mặc: 

“Súng nổ?… Anh nói tiếng đó là tiếng súng? ĐM! Là ai nổ súng? Cút ra đây cho ông mày! Có súng mà không bắn ếch, lại nổ loạn làm quái gì?!”

Chuyện đạo cụ không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu, Thẩm Mặc cũng chẳng có tâm trạng giải thích với hắn.

Nhưng chuyện này đúng là bực thật. Tất cả kế hoạch vốn sắp xếp đâu vào đấy, bị một phát súng phá tan tành.

Thẩm Mặc là người dù do nghề nghiệp hay do tính cách, đều mang trong mình chút chủ nghĩa anh hùng. 

Anh sẵn lòng hành hiệp trượng nghĩa, có trách nhiệm, tinh thần hy sinh cũng vượt xa người thường. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là kiểu “thánh mẫu”, càng không phải người không chịu nổi cảnh chết chóc.

Trái lại, anh từng ra chiến trường, dù có chết hàng nghìn hàng vạn người, mặt anh cũng không đổi sắc. Anh hiểu rõ sống chết tàn khốc đến mức nào.

Nhưng điều anh không thể chịu nổi chính là sự hy sinh vô nghĩa như thế này!

Vô lý đến nực cười!

Rõ ràng mọi người có đủ thời gian để ẩn nấp, chỉ vì một tiếng súng, cả đám hoảng loạn lao ra chạy bừa trong bùn, rồi thành mồi cho ếch!

Họ chết mà chẳng có chút giá trị nào, như một trò cười rẻ tiền!

Sự sống không nên như vậy.

Một trò chơi rối rắm từ trên trời rơi xuống đã khiến thế giới này đủ điên đảo, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Thẩm Mặc rất muốn túm cổ Trương Hoa ra hỏi một câu nhưng nghĩ lại thấy chẳng cần thiết nữa.

Hang động đầy rẫy vỏ ốc, không biết hắn trốn vào đâu, dù tìm được cũng không thay đổi được chuyện thương vong đã xảy ra. 

Huống hồ quả cầu vàng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vòng tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thẩm Mặc mặt không cảm xúc quay lại bên Bạch Ấu Vi, ngồi tựa vào vỏ ốc không nói gì.

Bạch Ấu Vi quan sát vẻ mặt anh, nhẹ giọng nói: 

“Giả sử Trương Hoa trải qua trò chơi giống như chúng ta thì đạo cụ trong tay hắn hẳn cũng giống. Một khi nổ súng, trong phạm vi 10 mét tính từ người cầm súng sẽ khiến mọi người bỏ chạy toàn lực. Hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng bởi khoảng cách, môi trường và ý chí cá nhân. Nơi này là hang kín, dễ dội âm nên dù ngoài 10 mét cũng bị ảnh hưởng.”

Cô dừng một chút, rồi khen anh: 

“Ý chí anh khá vững, mới chạy hai bước đã dừng được.”

Giọng nói dịu nhẹ, mang theo vài phần gần gũi và xoa dịu.

Thẩm Mặc cụp mắt nhìn cô, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả.

Anh cảm thấy cô… có vẻ quá đỗi bình tĩnh?

Anh biết tính cách Bạch Ấu Vi vốn khác người, lần trước gặp trò “Thỏ và Rùa” cô cũng chẳng mấy sợ hãi, nhưng lần này không những không hoảng, trái lại còn rất bình tĩnh, thậm chí… có vẻ nhẹ nhàng?

Bạch Ấu Vi lại nói: 

“Lát nữa anh hãy vào vỏ ốc tránh một chút. Dù đối phó ếch là một hướng đi, nhưng dựa vào mỗi mình anh thì tốn sức quá. Anh cần nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Thẩm Mặc dần trở nên sâu xa.

Bên kia, Đàm Tiếu vẫn đang chửi rủa, không chịu dừng tay, kéo những người còn lại ra khỏi vỏ ốc, nhất quyết đòi lục soát người.

Huỳnh ca và mấy người khác cũng tham gia, họ không thể chấp nhận việc trong nhóm có kẻ giấu súng!

Nhưng mãi mà vẫn không tìm được Trương Hoa.

Thẩm Mặc dựa bên vỏ ốc, lặng lẽ nhìn đám hỗn loạn trước mặt. Một lúc lâu sau, anh thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn Bạch Ấu Vi, đôi mắt tối sẫm.

“Cô biết chuyện gì đang xảy ra?” Dù là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại giống như đang khẳng định.

Anh chắc chắn Bạch Ấu Vi có điều giấu mình.

Bạch Ấu Vi chớp mắt.

Cô gái toàn thân lấm bùn, bẩn thỉu không chịu nổi, duy chỉ có đôi mắt là trong vắt, như viên bảo thạch đen được rửa sạch bằng nước, lấp lánh ánh sáng, tựa như đom đóm giữa đêm đen.

“Không phải quá rõ rồi sao?” 

Cô mỉm cười:

 “Anh có cách của anh, người khác tất nhiên cũng có tính toán của họ. Trương Hoa nổ súng vào lúc đó, không thể không có lý do. Hắn cũng muốn qua trò chơi, chỉ là phương pháp không giống chúng ta thôi.”

Thẩm Mặc trầm ngâm: 

“Phương pháp của hắn… là giảm bớt số người?”

Bạch Ấu Vi hơi nhếch môi:

 “Tôi nói thẳng nhé. Một con ếch trung bình một ngày có thể ăn hơn bảy mươi con sâu bọ. Vừa rồi trên cao tốc chết chừng bốn, năm chục người, chắc hắn nghĩ, chỉ cần thêm vài người chết nữa để con ếch no bụng thì hắn sẽ an toàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play