Súng phát lệnh là đạo cụ dùng một lần, nếu cô đã sử dụng thì lúc này cây súng không thể vẫn còn nằm yên trong tay như vậy.
Ánh mắt đen láy của Thẩm Mặc lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng quét về phía bên kia.
Người nổ súng chính là Trương Hoa.
Lúc này muốn gây chuyện với Trương Hoa rõ ràng là không thể, Thẩm Mặc giận đến nỗi siết chặt con dao trong tay, quay ngoắt lại đi tìm con ếch tính sổ!
Vừa quay người đã thấy Đàm Tiếu hét ầm ầm chạy tới, vừa vặn sượt qua người anh!
“Chui vào vỏ đi!” Thẩm Mặc quát một tiếng.
“Vãi cả linh hồn! Tôi khống chế không được!”
Đàm Tiếu gào như cha chết mẹ chết:
“Đ*t mẹ nó! Chân tôi tự động chạy luôn rồi! Cái gì mà phép thuật chó má thế này! Chân tôi điên rồi! Tôi sắp chết! Chết đến nơi rồi!!!”
Lưỡi dài của con ếch như tia chớp vút tới, đến cả Thẩm Mặc cũng không cứu kịp!
Ngay lúc lưỡi sắp dính trúng Đàm Tiếu, không ngờ hắn trượt chân, ngã “bõm” một cái xuống vũng bùn!
Con ếch liếm được một họng bùn thối.
Mùi vị quá tệ, nó bặm miệng khó chịu, đang định thè lưỡi lần nữa thì bỗng trên người đau nhói – có một kẻ tí hon cầm dao đâm vào thân thể nó, từng nhát từng nhát bò lên trên!
Đau quá khiến con ếch bật người nhảy lên, tiếng kêu chói tai rung cả màng nhĩ!
Thế nhưng kẻ trên lưng lại cực kỳ lanh lẹ, nó càng giãy giụa càng khiến người kia lợi dụng lực lăn lộn để trèo lên đầu, con dao cắm chặt giữa hai con mắt to tướng!
Con ếch có vẻ cảm thấy nguy hiểm, lắc lư đầu, kêu “ọp” một tiếng, vội lấy hai chân đào bùn muốn chui xuống!
Nhưng Thẩm Mặc còn nhanh hơn, rút dao ra, nhắm thẳng một bên mắt mà đâm sâu vào! Rồi lại liên tục đâm thêm vài nhát, khiến con ếch đau đớn quằn quại lăn lộn dưới đất, đè nát không biết bao nhiêu con ốc!
Thẩm Mặc không buông tha, mỗi nhát dao càng lúc càng tàn nhẫn, con mắt kia sắp bị rạch nát đến nơi!
“Ọp!!—”
Ếch rống lên thảm thiết, cả cái đầu rúc vào bùn, đào bới như phát điên!
Thẩm Mặc tất nhiên không thể để bị kéo xuống cùng, anh lập tức trút lực, nhảy ra khỏi đầu nó, đáp vững vàng lên một vỏ ốc gần đó, rồi nhanh gọn trượt vào nước, đứng thẳng dậy.
Con ếch trốn rồi.
Đàm Tiếu bò dậy nhìn Thẩm Mặc, trong mắt đã không còn chỉ là khâm phục mà là… hoảng sợ!
Mẹ ơi, một con quái vật to tướng như vậy lại bị anh ta ép cho lăn lộn đầy đất, chỉ bằng một con dao gọt trái cây nhỏ xíu? Đây là thần tiên phương nào vậy chứ? Quá kinh người!
Sững sờ một lúc, Đàm Tiếu mới phát hiện dưới chân bùn đang sủi bong bóng.
Hắn giật mình, vội vã cúi xuống kéo người trong bùn lên!
Thầy Thừa toàn thân lấm lem bùn đất, bị kéo lên khỏi mặt nước, trong miệng trào ra nước bùn đen ngòm, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Đàm Tiếu vác ông lên, cố sức ấn vào bụng ông.
Nhiều nước bùn hơn được ói ra từ miệng thầy Thừa.
“Lão già, ông đừng có chết nha! Nếu không phải ông nằm đó cản chân tôi một cái, tôi sớm bị con ếch nuốt rồi! Về sau mạng tôi chia nửa cho ông! Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tuyệt đối không để ông chết trước! Một giọt nước nhỏ phải trả bằng cả suối nguồn, dân giang hồ tụi tôi, thà bỏ mạng cũng không bỏ anh em!”
Hắn lải nhải một hồi, ấn bụng rồi ấn phổi, cuối cùng còn lật người ông lại bấm huyệt nhân trung, nhưng thầy Thừa vẫn không tỉnh.
Thẩm Mặc lên tiếng: “Đặt ông ấy xuống đi.”
Đàm Tiếu rất kính nể Thẩm Mặc, nghe vậy lập tức làm theo.