Mọi người bàn bạc gần xong, quả cầu vàng lại chậm rãi nhô ra khỏi bùn, giọng nói trẻ con lí lắc mang theo sự khoái trá đầy ác ý vang lên:
“Trò chơi hiện tại thất bại, còn lại 13 người chơi sống sót, hiện bước vào vòng thứ tư: ‘Quả cầu vàng của ếch’. Xin mời các người chơi chuẩn bị! Đếm ngược một phút bắt đầu! 59, 58, 57…”
Trải qua bao lần sợ hãi và chấn động, chẳng mấy chốc đã bước sang vòng thứ tư.
Người sống sót từ 33 chỉ còn 13.
Thẩm Mặc bế Bạch Ấu Vi chuẩn bị đưa cô trở lại vỏ ốc, nhưng cô khẽ kéo áo anh, thì thầm bên tai: “Đi hướng kia.”
Cô chỉ sang một hướng khác.
Thẩm Mặc hơi nhướng mày: “Sao thế?”
“Muốn cách xa anh ta một chút.” Bạch Ấu Vi nói, “Trương Hoa, có khi sắp phát điên rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Mặc quay lại nhìn, bùn đất đầy những chiếc ốc sên chen chúc, tạm thời không phân biệt được Trương Hoa trốn ở đâu. Nhưng anh hiểu rõ Bạch Ấu Vi, cô không phải người nói bừa.
Đổi chỗ cũng tốt.
Đi xa hơn nên tốn thêm thời gian, đến khi Thẩm Mặc đặt Bạch Ấu Vi vào vỏ ốc xong, đồng hồ đếm ngược đã gần hết.
Anh bình tĩnh đứng yên, ngẩng đầu nhìn quả cầu vàng trên cao.
Anh có suy tính riêng.
Điều kiện để qua ải là tìm được quả cầu vàng, hiện tại có hai điểm khó: thứ nhất, thời gian quá ngắn; thứ hai, phạm vi không xác định.
Anh đã cố gắng hết sức thu hẹp phạm vi bằng cách dựa vào dấu vết nước bắn, còn vấn đề thời gian thì chỉ có cách giết chết con ếch mới giải quyết được.
Từ lần tấn công vừa rồi mà xét, việc giết nó không phải là không thể. Lớp da mỏng có thể dễ dàng cắt rách, nhưng dao quá nhỏ, không tạo ra vết thương đủ sâu.
Ếch có điểm yếu gì?…Mắt? Bụng?
Trong lúc anh đang suy nghĩ, đếm ngược kết thúc, quả cầu vàng lại bắt đầu nhảy nhót “vui vẻ” khắp hang.
Mọi người đều tránh xa quả cầu, chỉ có Thẩm Mặc đuổi theo nó. Khi quả cầu dừng lại, Đàm Tiếu, Huỳnh ca cùng một số người khác cũng lập tức xông tới, lục lọi trong đám bùn tìm tung tích của cầu.
Quả cầu rất tinh ranh, mỗi lần dừng lại đều để lại sáu, bảy chục cái hố bùn, khiến người ta rối trí. Dù Thẩm Mặc đã thu hẹp phạm vi, nhưng chỉ tìm mười mấy cái hố thôi cũng đủ tốn sức rồi.
Thầy Thừa cũng lê đôi chân già ra khỏi ốc sên, gia nhập đội ngũ tìm cầu.
Vừa tìm vừa hô hào những người khác cùng ra giúp.
Việc này người càng nhiều càng nhanh, vì thế lại có thêm vài người chui ra ốc tham gia tìm kiếm.
Nhưng thời gian vẫn không đủ, chỉ có 20 giây! Vừa tròn 20 giây, bùn bắt đầu rung chuyển, con ếch lại sắp ra rồi!
Điều duy nhất khiến người ta nhẹ nhõm là Trương Hoa đã đoán đúng! Lần này con ếch không còn trồi lên bất ngờ như vòng trước nữa, mà trở lại với tốc độ chậm chạp, lề mề ngoi lên từ đám bùn nhão—
Đôi mắt Thẩm Mặc đột ngột co lại.
Anh thấy lưng con ếch bóng loáng xanh mướt, hoàn toàn không chút thương tích!
“Vãi!” Đàm Tiếu cũng thấy, chửi thề, “Nó lành lại rồi?!”
Mọi người đồng loạt chửi rủa, quay đầu bỏ chạy.
Đúng lúc ấy, biến cố xảy ra!
Chỉ nghe một tiếng súng nổ!—
Không sai, là tiếng súng!
Tiếng đoàng vang vọng trong hang động.
Những người vừa chạy đến sát vỏ ốc bỗng không dừng được chân, bị ép phải tiếp tục chạy về phía trước!
Trong nháy mắt, khắp nơi vang lên tiếng kêu rên và chửi rủa. Đám người hoảng loạn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, dù có ngã cũng không thể điều khiển đôi chân đang không ngừng chạy loạn!
Bùn văng tung toé, con ếch há miệng ăn no nê!
Thẩm Mặc là người đầu tiên dừng lại. Anh lật người trốn sau một chiếc ốc sên lớn, năm ngón tay bấu chặt mép vỏ, cố gắng cưỡng lại bản năng muốn chạy trốn trong đầu!
Rồi anh lập tức ngoái đầu nhìn về phía Bạch Ấu Vi!
Bạch Ấu Vi cũng nghe thấy tiếng súng, nhưng vì là người khuyết tật, dù có muốn chạy thì cũng không thể nhúc nhích.
Cô lúc này trượt ra khỏi vỏ ốc, ngồi nép sát vào thành, định nhìn ra ngoài xem tình hình. Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Thẩm Mặc đang nhìn mình.
Cô lắc đầu với anh, rồi giơ khẩu súng đồ chơi trước ngực ra, ý rất rõ: Không phải tôi nổ súng.