Nhắc đến con ếch, bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.

Trong chốc lát, không ai mở miệng. Bên trong hang động im phăng phắc.

Dù không ai lên tiếng, thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Không lâu nữa, quả cầu vàng sẽ lại xuất hiện, thông báo bắt đầu vòng chơi tiếp theo, còn mạng sống của họ một lần nữa bị treo lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.

Trong lúc yên lặng, Huỳnh ca quan sát Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ nghi ngờ. 

“Này, hai người không phải là sợ rồi đấy chứ?”

“Anh không sợ thì lên tìm cầu đi?!” Đàm Tiếu trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Huỳnh ca nghẹn họng.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, khẽ hừ một tiếng.

“Tôi cũng muốn lên chứ bộ.” Hắn liếc nhìn Thẩm Mặc. “Tiếc là không có thân thủ giỏi như ai kia.”

Trong số bọn họ, chỉ có Thẩm Mặc là có thể gây thương tích thực sự cho con ếch.

“Có năng lực thì chịu khó thôi, anh bạn, vòng sau lại nhờ cậu xung phong nhé.” Hắn nhếch mép cười khẩy, nói như thể chuyện đương nhiên.

Đàm Tiếu khinh thường kiểu làm người của hắn nhưng lúc này ngoài Thẩm Mặc ra, thật sự không trông mong được ai khác.

Vì vậy hắn vỗ vai Thẩm Mặc tỏ vẻ nghĩa khí: “Vòng sau tôi giúp anh!”

Trên mặt Thẩm Mặc không có biểu cảm gì.

Anh cầm con dao nhỏ, dùng bùn và nước lau chất nhầy trên đó. Mùi tanh lạnh lan ra, mùi cũng không khác mấy so với mùi của ếch thường.

“Da ếch rất mỏng, dễ gây thương tích nhưng cơ thịt lại rất dày, dao đâm vào cũng chẳng sâu bao nhiêu. Nếu muốn kéo dài thời gian bằng cách gây thương tích cho ếch, e rằng phải tìm điểm yếu khác.”

Nói xong, anh hờ hững ngước mắt lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm như mang theo áp lực vô hình khiến người khác muốn phục tùng. Đó là khí thế từ một người từng trải được rèn giũa qua quân đội.

“Cứ như lần trước, khi cầu dừng lại thì lập tức hành động. Ai sợ chết thì cứ chui vào ốc sên, nhưng tôi cũng phải nhắc trước, ốc sên không bảo vệ được các người suốt đời đâu.”

Mọi người đều biến sắc.

“Nếu ếch lại trồi lên như vừa rồi thì sao…” Có người thì thào.

Điều khiến ai nấy sợ hãi nhất chính là chỗ đó: con ếch trồi lên quá nhanh, không hề có dấu hiệu báo trước, há miệng cái là nuốt chửng người ta, chẳng kịp chạy trốn, lấy gì mà tìm cầu?

“Sẽ không như vậy đâu.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên.

Ai cũng nhận ra đó là giọng Trương Hoa, đồng loạt quay đầu nhìn, lại thấy anh ta vẫn còn nằm trong ốc sên, dường như cũng chẳng có ý định chui ra.

Anh ta chỉ nằm yên trong vỏ ốc, chậm rãi nói: “Vòng trước ếch không bắt được con trùng nào, nó đói, nên vòng này mới trồi lên gấp gáp hơn trước. Còn vòng sau…”

Anh ta dừng lại, như đang âm thầm đếm gì đó, một lát sau mới thì thầm: 

“Thiếu vài người, nên vòng sau sẽ không như vậy nữa.”

Lời giải thích ấy khiến người nghe cảm thấy khó chịu, nhưng cũng rất hợp lý.

Thầy Thừa cũng lên tiếng: 

“Tôi cũng cho rằng ếch sẽ không bất ngờ trồi lên nữa. Nó bị thương rồi, độ nhạy chắc chắn bị ảnh hưởng. Biết đâu vòng sau còn không trồi lên nổi! Mọi người đừng vì một lần thất bại mà hoảng sợ! Chúng ta phải tiến lên phía trước, nhất định phải tiến lên!”

Mấy lời thầy giáo thường khiến người ta nghe mà ngán ngẩm nhưng lại không kìm được mà nhen lên chút hy vọng.

Phải rồi.

Ếch đã bị thương, biết đâu nó sợ quá không dám ra nữa thì sao?

Dù to lớn đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một con ếch nhát gan thôi mà.

Huỳnh ca nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng: 

“Mẹ nó, vậy thử lại lần nữa! Tao không tin là tìm không ra cái cầu chết tiệt đó?!”

Mọi người ai cũng lộ vẻ khác nhau, kẻ thì mang vẻ liều mạng, người thì vẫn còn lưỡng lự.

Bạch Ấu Vi nhìn về phía chiếc ốc sên nơi Trương Hoa đang ẩn nấp, ánh mắt thoáng trầm tư.

Trương Hoa không phải loại người hay lo chuyện bao đồng, sao lại giúp Thẩm Mặc thuyết phục mọi người cùng đi tìm cầu? Chỉ vì thấy bọn họ lạnh nhạt ích kỷ nên lên tiếng bất bình?

...Không, nếu thật sự là người nghĩa hiệp, vừa rồi anh ta đã nói cách qua ải rồi.

Nhưng anh ta không nói.

Dĩ nhiên, cô cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play