Vòng trước, từ khi ếch xuất hiện đến khi rời đi, tổng cộng ba phút mười lăm giây.
Lần này chỉ có bốn mươi bảy giây.
Vì sao lại ngắn hơn?
Là vì bị thương nên nó rút lui sớm? Nếu đúng như vậy, nghĩa là Thẩm Mặc đã giúp mọi người giành được hơn hai phút rưỡi để thở.
Im lặng một lúc, không khí trong hang động dần dịu xuống, những người nằm dưới bùn bắt đầu thử ngẩng đầu, người trong vỏ ốc cũng chui ra, ai nấy nhìn quanh—
Bốn phía yên ắng.
Không có ếch, cũng chẳng thấy quả cầu.
…Bọn họ an toàn rồi sao?
Đàm Tiếu là người đầu tiên đứng dậy, mắt đảo quanh:
“Cầu đâu? Giờ tìm có còn tính không?”
Một thanh niên bên cạnh Huỳnh ca đáp: “Lúc ếch chui xuống bùn, quả cầu cũng bị chôn theo rồi.”
Đàm Tiếu nhận ra hắn, cao gầy, đầu nhỏ tai to, tay chân dài ngoằng, biệt danh là Hầu.
Còn có một tên lùn hơn, gọi là Gai.
Đàm Tiếu ngó quanh, lấy làm lạ: “Gai đâu rồi?”
Sắc mặt Huỳnh ca và Hầu lập tức trở nên khó coi.
Đàm Tiếu cũng chợt nhận ra mình hỏi một câu ngu ngốc, nét mặt cứng đờ. Lúc này không thấy người, ngoài bị ếch ăn còn có lý do nào khác sao?
Người chết không chỉ có mình Gai.
Một người phụ nữ trung niên khóc nức nở:
“Biết vậy tôi đã không rời vỏ ốc… Tìm quả cầu với tìm cái chết có khác gì nhau… Nếu không phải vì giúp mấy người, chồng tôi đâu có chết…”
Bên kia, một tên mập cũng phụ họa:
“Ếch lao ra nhanh vậy, căn bản không tránh kịp, miệng thì bảo đoàn kết, thực ra chỉ muốn bọn tôi làm bia đỡ đạn để các người làm anh hùng!”
Lời này đúng là độc miệng.
Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhướn mày, ánh mắt lạnh tanh nhìn đám người đó.
Lũ người này…
Lúc cô gặp chuyện thì giả vờ ngủ, giờ họ chết ở đây cũng đáng đời, lấy tư cách gì mà trách người khác?
“Đầu óc các người chứa cái gì vậy?! Phân à?!” Đàm Tiếu như nổ tung, gào lên chửi: “Tao liều mạng đi tìm quả cầu là để làm anh hùng hả?! Mày dám lặp lại câu đó xem?!”
Tên mập câm như hến, người phụ nữ chỉ biết khóc.
Đàm Tiếu tức đến phát điên, chỉ vào họ mắng:
“Còn dám nói là vì giúp bọn tao tìm quả cầu! Không tìm cầu thì các người sống nổi à?! Tao nói cho biết! Không có quả cầu! Chúng ta không ai thoát được! Chờ chết đi!!!”
Rồi hắn thấy thầy Thừa đang lẩm bẩm gì đó trong góc, nổi điên gào lên:
“Ông già! Lầm bầm cái gì đấy?! Cũng thấy người là do bọn tôi hại chết đúng không? Hả?!”
Thầy Thừa giật mình, vội xua tay:
“Không không! Tôi… chỉ là ếch ra bất ngờ quá, kế hoạch của chúng ta vốn rất ổn, không có vấn đề, nếu phải truy cứu thì phải là con ếch và trò chơi này chịu trách nhiệm. Mọi người mất người thân, cảm xúc kích động là chuyện dễ hiểu, dễ hiểu…”
Nói rồi ông lại nhẹ giọng bổ sung:
“Tôi đang tính thời gian, lần này ếch ra nhanh, đi cũng nhanh, nên tôi muốn tính xem…”
“Thế tính được chưa?” Đàm Tiếu sốt ruột hỏi.
Thầy Thừa ngượng ngùng lắc đầu: “Chưa… chưa tính ra…”
Đàm Tiếu càng nhăn trán: “Ông không phải giáo viên sao!”
Thầy Thừa nói: “Tôi dạy ngữ văn…”
Đàm Tiếu im re luôn.
Lúc này, Thẩm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng:
“Lần này ếch ra quá nhanh, nếu vòng sau cũng vậy, kế hoạch cũ sẽ không dùng được.”
Giọng anh rất bình thản, lạnh lùng, như thể chẳng hề bận tâm đến việc vừa bị người khác trách móc.
Đàm Tiếu vò đầu bứt tai, bực bội mắng: “Con ếch này như phát điên, ai mà biết khi nào thì nhanh, khi nào thì chậm?!”