Quả cầu vàng lại lần nữa rơi xuống trong động.
Bùn bắn tung tóe che lấp tầm nhìn, tiếng va chạm vang rền chói tai làm rối loạn thính giác.
Thẩm Mặc dõi chặt theo quả cầu, liên tục điều chỉnh vị trí để tránh bị nó đập trúng. Anh nhìn thấy phía trước bắn lên một cột nước lớn, quả cầu không còn nảy lên nữa, lập tức tăng tốc lao tới—

“Dừng lại ở đây!”

Mọi người từ vỏ ốc bò ra, tay chân lấm lem lao về phía Thẩm Mặc, rồi chẳng màng gì nữa, cắm đầu cào đất điên cuồng!

Cảnh tượng đó thật kinh tâm động phách, lại vừa khôi hài đến buồn cười.

Bạch Ấu Vi lững thững bước ra từ vỏ ốc, thản nhiên ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. 

Một khi đã nắm được một vài bí mật, người ta sẽ vô thức sinh ra vẻ điềm tĩnh và nhàn nhã, cô bắt đầu cảm thấy kho*i c*m khi đứng ở vị trí cao trong trò chơi sinh tử.

Rất kích thích.
Rất gây nghiện.

Đặc biệt là khi nhìn người đàn ông kia hiên ngang trong nguy hiểm, bờ vai rộng, tấm lưng vững chãi, vòng eo thon gọn, đôi chân dính đầy bùn nhưng vẫn mạnh mẽ và rắn rỏi…

Càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Đàn ông đẹp trai là một chuyện nhưng khí thế bộc phát trong hiểm cảnh lại là một kiểu hấp dẫn hoàn toàn khác. Thẩm Mặc rõ ràng có cả hai.

Bạch Ấu Vi thấy mình đúng là có chút biến thái, bằng không đã không nghĩ mấy thứ vớ vẩn này trong lúc sống còn.
Nhưng rồi cô lại nghĩ – tận thế rồi, không cho người ta biến thái chút à?

Thế là cô lại thấy yên tâm.

“Cô biết cách vượt qua trò chơi này không?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên bên cạnh.

Bạch Ấu Vi nhìn theo tiếng nói, thấy Trương Hoa đang ngồi cạnh vỏ ốc, mắt nhìn cô chăm chăm, tròng kính phản chiếu ánh sáng trắng, lạnh lẽo vô cùng.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Anh biết không?”

Trương Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn đám người đang liều mạng tìm quả cầu ở xa, ánh mắt trống rỗng như có ẩn ý.

“Cách của chúng ta không giống nhau.” Anh nói.

Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, tò mò hỏi: 

“Ồ? Cách của anh là gì? Hơn nữa, sao anh chắc chắn rằng cách của tôi khác anh?”

Trương Hoa không nói thêm gì, quay người chui vào vỏ ốc, miệng lẩm bẩm: 

“Ếch sắp đến rồi, chúc các người may mắn.”

Hai mươi giây ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, trong động lại vang lên giọng quái đản của quả cầu vàng:
“Ếch tới rồi, sâu bọ mau trốn đi!”

Chưa dứt lời, đám người đang tìm quả cầu đã vội tản ra, ai nấy gấp gáp tìm chỗ nấp!
Nhưng lần này, con ếch lại lao ra nhanh đến đáng sợ!

Thân hình to lớn nhô ra, hất tung người đang chạy trốn lên không trung, rồi rơi bịch xuống cùng với bùn đất bắn tung tóe.
Đang rơi giữa chừng thì bị một cái lưỡi đỏ lòm quét tới, cuốn thẳng vào mồm con quái vật!

Bạch Ấu Vi giật mình kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ nó sẽ lại từ từ bò ra như vòng trước, rồi mới tấn công người, ai ngờ mới bò ra một nửa đã há to miệng nuốt người!

Từ xa, thầy Thừa gào lớn: “Đừng động đậy! Nằm xuống bùn! Nằm im đừng nhúc nhích!”

Ếch là sinh vật có thị lực động, chỉ cần không cử động, nó sẽ khó phân biệt được “thức ăn” và “cảnh vật”.

Những người không kịp chui vào vỏ ốc vội nằm rạp xuống, giả chết để cầu mong thoát nạn. Nhưng có mấy người ngã xuống quá mạnh, nước bắn lên lộ vị trí, lập tức bị cái lưỡi dài quét đi như côn trùng.

Bạch Ấu Vi khẽ cau mày.
Cô thấy Thẩm Mặc đang chạy ngược hướng, không biết sợ là gì, cầm dao đâm mạnh vào chân trước của con ếch!

Con ếch đau đớn giật mạnh!
Anh nhân cơ hội rút dao, mượn lực bật người, nhảy lên lưng con ếch, lại lần nữa giơ dao đâm xuống!

“Guu quaa!!——”

Xoẹt!

Tiếng ếch gào cùng tiếng dao xé thịt vang lên cùng lúc!
Cặp chân khỏe mạnh của con ếch co lại bật lên, bùn đất chấn động, cả hang động như nổi sóng!

Khi sóng lắng xuống, Bạch Ấu Vi thấy Thẩm Mặc nửa người bám trên thân con ếch, con dao nhỏ trong tay cuộn lên một mảng da xanh biếc, không hề có máu, chỉ lộ ra lớp thịt trắng ở trong, trông như đang vẽ lên lưng nó một con số “1” dài ngoằng—

Con ếch đau đến phát cuồng, nhảy choạng mấy cái rồi gấp rút chui lại vào trong bùn!

“Bốn mươi bảy giây.”
Trương Hoa ở gần đó lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play