Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, Đàm Tiếu không nhịn được mà chửi thề một câu.
Trương Hoa liếc nhìn Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, thần sắc có chút suy tư, sau đó không nói gì, cúi đầu chui lại vào trong vỏ ốc.
Mười chín người, vòng thứ hai không ai chết.
Giờ chuẩn bị bước vào vòng ba nhưng chỉ có Thẩm Mặc và Đàm Tiếu chịu liều mạng, những người còn lại không ai dám bước ra ngoài vỏ ốc.
Rõ ràng ai cũng biết, nếu không tìm được quả cầu vàng, cho dù không bị ếch ăn thịt thì cũng sẽ bị kẹt lại mãi trong nơi quái quỷ này.
Rõ ràng tất cả đều hiểu.
Thế mà chẳng có ai dám bước ra!
Một ông già tóc bạc rối tung lăn ra khỏi vỏ ốc, thân thể gầy gò rơi bịch xuống bùn, miệng toàn bùn thối.
Ông ta ho sặc sụa, vừa ho vừa hô lên:
“Đừng bỏ cuộc! Khụ khụ khụ… Chúng ta có mười chín người, mỗi người tìm một cái hố, là có mười chín cái hố, xác suất tìm thấy quả cầu sẽ rất lớn! Khụ, khụ khụ khụ…”
Đàm Tiếu chửi ầm lên:
“Ông già, ông lại muốn chết hả! Mau chui vào đi!”
Thầy Thừa thì gào lên khản cả cổ:
“Thêm một người là thêm một phần sức mạnh! Chúng ta không thể để bị dọa sợ, không thể để bị đánh gục! Chỉ cần đoàn kết, nhất định sẽ thấy được hy vọng!”
Đàm Tiếu dựng hết cả lông mày, sải chân bước tới, giận đến mức muốn xốc ông già nhét trở lại vỏ ốc.
“Tôi nói ông bị sao vậy hả?! Đừng gây rối nữa được không?! Mau chui vào đi! Chui vào! Vào vào vào!”
Thầy Thừa lại không chịu, vịn lấy vỏ ốc, giọng đầy chân thành nói với Đàm Tiếu:
“Tiểu Đàm, người ai rồi cũng phải chết, tôi già rồi, chết cũng chẳng sao, nhưng tôi không thể nhìn mọi người ngồi yên chờ chết. Nhân lúc còn đông người, chúng ta còn có lợi thế, phải hành động ngay. Nếu cứ nằm mãi trong này, mệt, đói, buồn ngủ, hết sức rồi thì lại càng không ra được.”
Ông ấy tuy già nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Đàm Tiếu thì như phát điên, đầu sắp nổ tung.
Hắn không sợ đánh nhau, chỉ sợ người ta nói lý. Mà đối phương lại là giáo viên, lý lẽ thì đầy một rổ khiến hắn chẳng phản bác được câu nào.
Thầy Thừa lại tiếp:
“Nơi này ẩm ướt, hôi thối, ở lâu chắc chắn sẽ gặp chuyện! Cậu có biết trên vỏ ốc có bao nhiêu loại ký sinh trùng không?! Cậu có biết ký sinh trùng gây ra bao nhiêu bệnh không?! Cậu có biết một khi bị nhiễm ký sinh trùng thì phiền phức thế nào không?! Chúng ta không thể nằm trong vỏ ốc mà đợi chết được!”
Không rõ là bị Thầy Thừa thuyết phục thật, hay là bị chuyện ký sinh trùng dọa sợ, dần dần có người bò ra khỏi vỏ ốc. Có nam có nữ, có già có trẻ, cả Huỳnh Ca và mấy tên du côn đi cùng hắn cũng bước ra.
Một người trong nhóm họ lên tiếng:
“Không phải bọn tôi muốn chờ chết mà là quả cầu bay nhanh quá, đập ra quá nhiều hố, bọn tôi không biết phải tìm ở đâu.”
Họ muốn giải thích là mình không phải hèn nhát, chỉ để mọi người cảm thấy đỡ mất mặt hơn.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
“Tôi sẽ cố xác định vị trí cuối cùng của quả cầu, mọi người tìm quanh khu vực đó, xác suất sẽ cao hơn. Hai mươi giây sau, bất kể có tìm được hay không, tất cả lập tức quay lại vỏ ốc.”
Như vậy sẽ không có sơ suất.
Nếu tìm được quả cầu, mọi người cùng vượt ải.
Không tìm được thì núp trong vỏ ốc cũng có thể giữ mạng.
Chỉ cần chờ con ếch rời đi, họ sẽ còn cơ hội trong vòng tiếp theo.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều ngầm đồng ý với cách làm của Thẩm Mặc.
Trên cao, quả cầu vàng chẳng buồn để ý đám người đang bàn tán bên dưới, nó vui vẻ tiếp tục đếm ngược:
“…5, 4, 3, 2, 1. Ha ha~ Trò chơi, bắt đầu rồi!”
Bạch Ấu Vi đã sớm được Thẩm Mặc đưa vào trong vỏ ốc.
Cô lặng lẽ cuộn mình lại, tay khẽ vuốt vách vỏ, cảm nhận từng đợt rung chuyển, trong lòng lại càng bình tĩnh…
Chỉ là vẫn còn do dự, có nên nói cho anh biết không?