Một người từng bị khinh miệt, bị xem thường, không có tiếng nói, chẳng có tư cách đưa ra ý kiến, vậy mà trong một trò chơi điên rồ như ác mộng lại tìm được cảm giác thuộc về. Thật là một chuyện trớ trêu.

Bạch Ấu Vi bỗng hiểu được sự kiêu ngạo ngang ngược của mấy tên du côn kia.

Mặc dù lúc đó cô cực kỳ khinh bỉ hành động của bọn họ, nhưng cô không thể phủ nhận, cảm giác nắm giữ sức mạnh thật sự rất tuyệt. Ít người có thể chống lại sức hút đó.

Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, từ từ siết lại, rồi lại mở ra.

Trong tay chẳng có gì cả. Cô lặng người nhìn chằm chằm.

Khi cô còn đang ngẩn ngơ, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu quay lại.

Cả hai đều đầy bùn đất, tóc tai bê bết, dáng vẻ chật vật, mệt mỏi, sắc mặt nghiêm trọng.

Ngay cả Đàm Tiếu vốn hay cười nói cũng thu lại vẻ đùa cợt, khổ sở nói với Thẩm Mặc: 

“Má nó, thời gian ngắn quá! 20 giây thì làm được gì? Đào chưa xong cái hố đã hết giờ rồi!”

Thẩm Mặc không nói, cúi đầu kiểm tra chân của Bạch Ấu Vi, chắc chắn cô không sao rồi mới quay sang nói với anh: “3 phút.”

Đàm Tiếu chớp mắt, vẻ mặt mù mờ: “…Hả? 3 phút gì?”

“Anh ấy nói thời gian của con ếch.”

Một giọng khác chen vào. Là Trương Hoa, người từng là thủ lĩnh tạm thời.

Anh ta vừa từ vỏ ốc bò ra, tựa vào bên vỏ thở hổn hển, mặt không cảm xúc: 

“Từ lúc con ếch xuất hiện đến khi rút lui là tổng cộng 3 phút 15 giây. Nếu bỏ qua thời gian lật bùn, chỉ còn 3 phút.”

Xem ra, người có thể vượt qua một vòng trò chơi đều có gì đó nổi bật. Trương Hoa này dường như rất nhạy cảm với thời gian và con số.

Đàm Tiếu hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy tức là, chỉ cần trụ được 3 phút, là có thể chờ tới vòng sau?”

Thẩm Mặc liếc nhìn anh, sửa lại: 

“Chờ tới vòng sau thì có ích gì? Nhưng chúng ta có 3 phút để giết con ếch.”

Đàm Tiếu trố mắt: 

“Giết… giết giết giết con ếch?!”

Trương Hoa cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh không đùa đấy chứ?” 

Đàm Tiếu khó tin, mắt trợn tròn:

 “Thứ đó to gần bằng căn nhà, giết thế nào?!”

Thẩm Mặc cầm trong tay con dao gọt hoa quả gấp, mở dao ra, lặng lẽ lau sạch bùn đất dính trên lưỡi, giọng điềm tĩnh: 

“20 giây quá ngắn. Dù xác định được khu vực rơi của quả cầu, muốn tìm nó giữa hơn chục cái hố cũng không kịp. Giới hạn thời gian này là do con ếch quyết định. Nếu giết được nó, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm quả cầu.”

Sự thật bày ra trước mắt họ vừa tàn khốc, vừa rõ ràng: thời gian không đủ.

Quả cầu, vẫn ở trong hang.

Nhưng dù là bước đi trong bùn hay cúi người đào bới, đều quá tốn thời gian.

Suy nghĩ của Thẩm Mặc tuy nghe có vẻ điên rồ nhưng không thể phủ nhận là đúng. Hai mươi giây trôi qua trong chớp mắt, họ phải tranh thủ thêm thời gian bằng mọi giá.

Miệng Đàm Tiếu há ra rồi khép lại, lặp đi lặp lại, cuối cùng, anh hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm, mặt mũi hầm hầm: 

“Được! Làm thì làm! Sợ cái khỉ gì!”

Thẩm Mặc nghe vậy lại nhìn hắn một cái, ánh mắt lạ lẫm: 

“Cậu tay không, lo tìm quả cầu là được. Con ếch để tôi lo.”

Đàm Tiếu: “…”

À, nãy giờ hăng máu uổng công rồi.

Đúng lúc này, quả cầu vàng lại xuất hiện, lơ lửng trên không, cười hì hì:

“Trò chơi hiện tại thất bại, người chơi còn sống: 19 người. Bây giờ bắt đầu vòng thứ ba ‘Quả cầu vàng của Ếch’. Người chơi chuẩn bị sẵn sàng! Thời gian chuẩn bị: 1 phút! Bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play