Bùn nước bắn tung tóe, tiếng va chạm dữ dội, Bạch Ấu Vi cuộn tròn trong vỏ ốc, có thể nghe thấy tiếng gào rú và chửi thề thất thanh của Đàm Tiếu bên ngoài.

Không nghe thấy động tĩnh gì từ Thẩm Mặc.

Người đàn ông này thật cứng đầu. Thật ra anh chẳng cần liều đến vậy, trốn trong vỏ ốc chẳng phải ổn hơn sao? Tại sao cứ phải coi việc cứu người thiên hạ là trách nhiệm của mình?

Bạch Ấu Vi có phần bất mãn trong lòng nhưng cũng biết mình chẳng có tư cách đánh giá Thẩm Mặc như vậy. Vì chỉ cần anh ích kỷ một chút thôi, cô đã không còn sống đến bây giờ.

Tiếng va đập bên ngoài rốt cuộc cũng dừng lại.

Tiếp theo là thời gian tìm kiếm quả cầu vàng.

Thời gian chuẩn bị của người chơi có đếm ngược, nhưng 20 giây tìm cầu lại khiến người ta khó nắm bắt thời gian. 

Bạch Ấu Vi bắt đầu âm thầm đếm trong lòng từ khi tiếng va đập ngừng. Cô dùng cùi chỏ chống lên vỏ ốc, chậm rãi trườn ra ngoài.

“1, 2, 3, 4…”

Hai chân không còn cảm giác, động tác chậm chạp, khi trượt ra khỏi vỏ ốc thì đã đếm đến 13. Tức là, chỉ còn 7 giây nữa, con ếch sẽ xuất hiện.

Cô bám lấy miệng vỏ ốc, bắt đầu leo lên.

Hai tay bấu vào mép, khuỷu tay chống đỡ thân trên, rồi từ từ dịch người lên phía trước.

Nhưng toàn thân ướt sũng, vỏ ốc lại đầy bùn, leo một chút lại trượt xuống. Cô lại leo, vẫn trượt. Lúc này cô mới nhớ lại khi nãy Thẩm Mặc đặt cô lên vỏ ốc nhẹ nhàng đến mức nào.

20 giây sau, cả hang động bắt đầu rung lắc, những vỏ ốc bị lật nghiêng. Bạch Ấu Vi nhân cơ hội bò lên.

Vị trí vừa cao lên, tầm nhìn lập tức rộng mở.

Cô thấy Thẩm Mặc và Đàm Tiếu đang đào bùn. Lúc trước còn có vài thanh niên hỗ trợ, giờ chỉ còn lại hai người, bất chấp nguy hiểm, liều mạng đào sâu, cho tới khi bị sức chấn động quá mạnh quật ngã mới chịu lùi lại, tìm vỏ ốc gần đó ẩn nấp.

Thẩm Mặc thấy Bạch Ấu Vi nằm trên vỏ ốc, ánh mắt thoáng lóe sáng, định lên tiếng nhắc nhở thì con ếch đã xuất hiện, bước ra oai vệ.

Anh chỉ có thể im lặng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô cẩn thận.

Bạch Ấu Vi lặng lẽ nằm rạp trên vỏ ốc, nhìn anh một lúc rồi từ từ dời ánh mắt.

Cô quan sát địa hình, quan sát con ếch, cũng quan sát cả vỏ ốc. Trong hang này chỉ có chừng ấy thứ, chắc chắn phải có điểm mấu chốt nào đó.

Cô thấy có vài chiếc vỏ lộ ra một đôi chân, người trốn trong đó bất động nhưng đôi chân lấm bùn vẫn run lên không kiểm soát. Quả đúng như cô từng nói, mỗi lần con ếch xuất hiện sẽ lật những vỏ ốc dưới bùn lên mặt đất.

Nghĩ đến đây, Bạch Ấu Vi hiểu: sự tồn tại của con ếch, thay vì là hình phạt cho người chơi thua, có lẽ là một cách “khôi phục trò chơi” để vòng tiếp theo, quả cầu vẫn có đủ vỏ ốc làm điểm bật.

Vậy thì, điểm mấu chốt chính là... vỏ ốc?

Cô đã có vài suy đoán, tuy chưa chắc chắn, nhưng có thể thử thêm vài lần nữa…

Cô lại nhìn về phía con ếch khổng lồ.

Nó uể oải ngồi xổm trong bùn, da thịt mềm nhũn chảy xệ, chồng chất từng lớp, xanh bóng nhớt nhợt, nổi bật giữa nền bùn xám đen.

Mọi người đều tránh xa nó, nên giờ nó chẳng có “con mồi” nào để ăn, trông vô cùng chán nản.

Bạch Ấu Vi lại nghĩ: lối thoát của trò chơi này chắc chắn không chỉ có một. Giống như bài toán khó, luôn có nhiều cách giải. Nếu con ếch không ăn được ai, trò chơi có thể vượt qua được không?

…Không, thay vì nghĩ xem con ếch sẽ thế nào, chi bằng nghĩ xem người giám sát trò chơi tạo ra nó nhằm mục đích gì. Bằng không, câu đố mãi mãi chỉ là câu đố.

Trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ, tưởng tượng đủ kiểu khả năng. Bất giác, thời gian trôi qua. Con ếch vẫn không bắt được “con mồi” nào, cuối cùng cũng bắt đầu bới bùn, chui xuống đất.

Âm thanh đó kéo Bạch Ấu Vi trở lại thực tại. Cô sững người một lúc.

So với nỗi sợ hãi ban đầu, bây giờ cô như thể đã thật sự nhập cuộc.

Cô rốt cuộc hiểu được cảm giác hưng phấn khi nãy là từ đâu mà đến.

Trong trò chơi căng thẳng và kinh hoàng này, cô đè nén trái tim đập thình thịch. Vì… vì cô rốt cuộc không còn là một kẻ tàn khuyết. Ở đây, ở mức độ nào đó, cô bình đẳng với mọi người.

Thậm chí, có thể còn hơn một chút.

Vì cô đã mơ hồ nắm được cách vượt qua trò chơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play