Nó vừa nói xong liền lơ lửng bay lên cao, dừng lại ngay bên dưới lỗ tròn trên đỉnh hang động, giọng nói hớn hở vang lên:

“Vòng chơi thứ hai sắp bắt đầu, người chơi có một phút chuẩn bị. Bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57, 56…”

Không khí như đông cứng lại.

Hận thù, phẫn nộ, đau đớn hay tan nát cõi lòng, trong khoảnh khắc lạnh lẽo của tiếng đếm ngược, đều trở nên vô nghĩa.

Mọi cảm xúc đều bị mối đe dọa từ cái chết đè nén xuống.

Mọi người thẫn thờ tản ra, ai nấy đều tìm chỗ ẩn nấp thích hợp.

“50, 49, 48…”

Thẩm Mặc quan sát xung quanh, đang nghĩ xem có nên đổi chỗ cho Bạch Ấu Vi không thì cánh tay bị cô nắm lấy. Cô chỉ vào một chiếc vỏ ốc bên cạnh.

Những chiếc ốc ở đây đều là vỏ rỗng, miệng vỏ một nửa chìm trong bùn, một nửa lộ ra ngoài, trông như một cánh cửa hình bán nguyệt. Cúi người nhìn vào trong, có thể thấy không gian bên trong kéo dài một đoạn.

“Cô muốn tôi bế cô vào trong đó?” Thẩm Mặc nhìn vào mắt cô, “Nếu bị quả cầu vàng đập trúng, vỏ ốc sẽ chìm xuống.”

Mỗi lần bị va đập, vỏ ốc sẽ lún sâu thêm vài phần vào trong bùn. Có thể chỉ lún một nửa, cũng có thể lún hẳn, điều này tùy thuộc vào lực va chạm của quả cầu.

Vì vậy, nếu Bạch Ấu Vi thật sự muốn trốn trong đó, khả năng bị chôn sống là rất cao.

“Không sao đâu.” Giọng cô lạnh nhạt, bình tĩnh. “Bên trong chắc đủ không khí cho tôi ẩn nấp một lúc. Với lại, đừng quên, cho dù quả cầu có đập vỏ ốc chìm xuống bùn, cũng chỉ là 20 giây. Sau 20 giây, con ếch sẽ lật đất lên, vỏ ốc lại nổi trở lại mặt bùn.”

Quả đúng như vậy.

Lúc trước, cả hang động bị quả cầu vàng đập cho nát bét, rất nhiều vỏ ốc bị chôn vùi. Nhưng khi con ếch xuất hiện, cả hang động như bị động đất, vỏ ốc dưới bùn đều bị lật ngược lên trên.

Thẩm Mặc trầm ngâm: 

“Trong trò chơi này, số lượng vỏ ốc quá nhiều, không thể vô cớ. Có lẽ sự hiện diện của chúng là để tạo điều kiện ẩn nấp cho người chơi?”

“Có thể...” Bạch Ấu Vi lẩm bẩm.

Cô có vẻ đang nghĩ chuyện khác, hơi lơ đãng.

Thẩm Mặc nhìn cô, không hỏi nhiều, chỉ bế cô đặt vào trong vỏ ốc, sắp xếp cẩn thận.

“32, 31, 30, 29…”

Tiếng đếm ngược vẫn tiếp tục.

Thẩm Mặc không định trốn. Dù trốn vào vỏ ốc an toàn nhưng sẽ không quan sát được tình hình bên ngoài.

Anh muốn ở lại bên ngoài, để nhìn rõ vị trí cuối cùng của quả cầu vàng.

Đúng lúc này, thầy Thừa – người co ro ở một góc – bỗng đứng bật dậy, gào to đến khản giọng: 

“Mọi người nghe tôi nói! Nghe tôi nói đã! Chúng ta có thể trốn vào vỏ ốc! Con ếch là loài dựa vào thị giác chuyển động! Chỉ cần không nhúc nhích, trong mắt nó chúng ta chẳng khác gì mấy cục bùn! Nó sẽ không thấy chúng ta đâu!”

“Ông già, ngồi xuống mau! Sắp hết giờ rồi!!!”

Đàm Tiếu bị ông đột nhiên xông ra làm giật mình, vội túm lấy cánh tay kéo ông trở lại: 

“Ông không muốn sống nữa à?! Coi chừng bị quả cầu đập cho nát bét đó!”

Thầy Thừa bị kéo ngã nghiêng, đau lòng nói với Đàm Tiếu: 

“Tiểu Đàm! Chúng ta phải tự cứu lấy mình! Không thể ngồi chờ chết! Cậu mau nói cho mọi người biết phải trốn vào vỏ ốc! Đừng để con ếch ăn thịt người nữa!”

Không biết có phải nghề nghiệp ảnh hưởng không mà giọng ông dù khàn khàn do tuổi tác, vẫn vang dội lạ thường.

Đàm Tiếu luống cuống đẩy ông vào vỏ ốc, gật đầu lia lịa: 

“Biết rồi biết rồi! Ai cũng nghe thấy rồi! Ông già, chân tay nhanh nhẹn lên, mau chui vào đi!”

“16, 15, 14…”

Đàm Tiếu xoay người định chạy tới vỏ ốc mình đã chọn thì phát hiện đã bị chiếm mất, là tên béo tè dầm!

Thân thể đầy mỡ của hắn chắn kín miệng vỏ ốc.

Đàm Tiếu: “Má!”

Xa xa cũng có vỏ ốc, nhưng bước đi trong bùn không dễ, thời gian không kịp nữa rồi!

“5, 4, 3, 2, 1…”

Hắn lao thẳng tới một chiếc vỏ ốc khác!

Quả cầu vàng lơ lửng giữa không trung, giọng điệu vẫn cười cợt quen thuộc:

“Trò chơi bắt đầu.”

Lời vừa dứt, Đàm Tiếu hét lên một tiếng, cả người nhào vào vỏ ốc, ôm chặt lấy!

Quả cầu sượt qua lưng hắn!

Bịch! Bùm! Bốp!

Trò chơi né bóng bắt đầu lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play