Những người đang bỏ chạy phía trước hoàn toàn không biết chuyện sau lưng đã xảy ra gì, vẫn cố sức chạy, cố tìm nơi trú ẩn giữa đám bùn.
Mà cái lưỡi ếch sau lưng họ thì cứ liên tục vọt ra rồi thu lại, thu lại rồi vọt ra, như thể đang săn lũ ruồi không đầu, ăn uống vô cùng ngon miệng!
Ếch con sắp ra rồi, sâu bọ mau trốn đi.
Bạch Ấu Vi từ từ siết chặt tay.
“Quả cầu vàng của ếch” thì ra là như vậy…
Nếu trong 20 giây không tìm được quả cầu, con ếch nấp trong bùn sẽ chui ra, ăn sạch những con “sâu bọ” quấy nhiễu giấc ngủ của nó.
Còn con ếch sẽ chui lên từ đâu, chẳng ai đoán được, vì giẫm lên lớp da trơn nhũn của nó, với giẫm lên bùn ướt, cảm giác gần như không khác biệt.
Nhưng như vậy là không đúng.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm vào con ếch khổng lồ ấy, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển như gió.
Không đúng.
Trò chơi này, thiết kế quá vô lý!
Phải tránh được quỹ đạo tấn công của quả cầu, phải vượt qua bùn lầy cản chân, thời gian tìm cầu lại chỉ có 20 giây ngắn ngủi! Cuối cùng còn phải đối mặt với một con ếch to như tòa nhà!
Một trò chơi, không thể không chừa đường sống cho người chơi.
Cho dù là màn đua sống chết lần trước, chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, thể lực đủ tốt, hoặc kiến thức phong phú trả lời đúng các câu hỏi, hoặc đủ tàn nhẫn lấy người khác làm bàn đạp,...bất kể có ưu thế nào, đều có thể thắng.
Nhưng trò chơi lần này, Bạch Ấu Vi không nhìn ra bất kỳ cơ hội sống nào.
Con ếch sẽ ăn bao nhiêu người nữa?
Trò chơi này khi nào mới kết thúc?
Quả cầu đã xuất hiện nhưng ai có thể lấy được nó ngay dưới mí mắt của con ếch kia?
Mỗi câu hỏi đều như lưỡi dao, dễ chết đến rợn người.
Lúc này, tiếng la hét trong hang dần lắng xuống, đưa mắt nhìn, gần như không còn thấy bóng người nào. Phải nhìn thật kỹ mới thấy vài người đang trốn phía sau vỏ ốc, run rẩy hít thở từng hơi lạnh buốt.
Không ai dám động đậy, đến hơi thở cũng cố ghìm lại.
Bạch Ấu Vi cũng không dám động.
Cô ngồi lặng trong bùn, gần như hòa vào bối cảnh xung quanh. Đôi mắt trong vắt lặng lẽ lướt nhìn khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Thẩm Mặc cùng Đàm Tiếu đang núp trong góc chết phía sau con ếch, lúc đó cô mới nhẹ nhàng thở ra một chút.
Thẩm Mặc vẫn ổn.
Chỉ là tạm thời không sao. Dù anh có dũng cảm đến đâu, cũng không thể đối đầu trực diện với con quái vật kia.
Con ếch ăn sạch mọi người trước mặt, giờ ngồi yên không nhúc nhích giữa bùn. Có lẽ vì thân thể quá khổng lồ, hoặc trò chơi vốn được thiết kế như vậy, nói tóm lại, nó không di chuyển chút nào.
Tình thế rơi vào bế tắc.
Tất cả mọi người đều chờ, chờ cơ hội thay đổi cục diện.
Thời gian trôi chậm chạp, có vẻ không lâu, lại cũng như đã trôi qua một đời. Cuối cùng, con ếch có động tĩnh.
Nó duỗi hai cái chân trước to bè ra, đào bùn phía trước, rúc đầu vào đó.
Sau đó đạp đạp hai chân sau, cả thân hình khổng lồ cũng theo đó chui vào lớp bùn!
Bùn sủi bọt vài cái, rồi lặng yên như cũ.
Bạch Ấu Vi nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Trước mắt cô, con ếch đã biến mất, quả cầu cũng không còn, xung quanh yên tĩnh như chết, chỉ còn lại đám người còn sống sót, mặt mày trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.
Chờ thêm một lát, cuối cùng từng người lần lượt chui ra khỏi vỏ ốc. Họ lau sạch bùn trên mặt, nét mặt là sự sợ hãi tột cùng, và cả bàng hoàng không dám tin.
Thẩm Mặc quay lại, tìm được Bạch Ấu Vi, nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Cô có bị thương không?”
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Mặc cúi xuống bế cô lên, đặt cô ngồi trên một cái vỏ ốc gần đó, rồi quay đầu nhìn quanh mọi người, giữa mày lộ rõ nét bất lực.
“20 giây đã qua, nhưng chưa ai tìm được quả cầu. Không biết trò chơi tính đến giờ là ở giai đoạn nào rồi.”
Chắc chắn chưa tính là qua ải.
Nhưng cũng chưa bị biến thành búp bê, bởi họ vẫn còn sống.
Trong hang bắt đầu vang lên tiếng khóc.
Những người còn sống gọi tên người thân, cha mẹ, vợ chồng, bạn bè… Có người tìm được xác, bị quả cầu đập gãy xương; có người không tìm được, vì đã bị con ếch nuốt vào bụng.
Ngay lúc không khí tang thương sắp vỡ òa, quả cầu vàng… lại xuất hiện.
“Vòng đầu thất bại, số người sống sót: 19. Bây giờ bắt đầu vòng hai 'Quả cầu của ếch', mời các người chơi chuẩn bị thật tốt nha~”