Bạch Ấu Vi quay đầu sang bên, muốn nôn.
Dạ dày cuồn cuộn từng đợt, nhưng lại không nôn ra được gì.
Bên kia cơn chấn động đã dần lắng xuống, không rõ có bao nhiêu người chết, những ai còn sống sót thì vẫn đứng ngây ra giữa bùn, mặt mày mơ hồ, chưa hoàn hồn.
Tên Huỳnh ca lại rất hung hãn, quay sang quát lớn với đám người: “Đ..m còn đứng đực ra đấy làm gì?! Tìm đi! Chỉ có 20 giây thôi! Mẹ kiếp!”
Mọi người lúc này mới sực tỉnh, lập tức lao đến các hướng gần đó để tìm quả cầu.
“Bên này!” Thẩm Mặc bất ngờ lên tiếng, giọng vô cùng bình tĩnh, “Vệt bắn nước cuối cùng là ở khu vực này.”
Chỗ Thẩm Mặc chỉ có khoảng hơn mười cái hố, tương đương đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm ít nhất hai phần ba.
Đàm Tiếu đứng gần nhất, không chần chừ gì lao ngay tới. Huỳnh ca thoáng sững người, cũng lập tức chạy theo, kéo theo hai đàn em cùng đào bới tìm cầu.
Đám người tối qua còn chém giết lẫn nhau, lúc này vì sinh tồn mà có thể phối hợp với nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Nhưng thời gian trôi qua từng giây, các hố bùn dần sụp lở, bị chôn lấp, căn bản không cách nào phân biệt được quả cầu nằm ở đâu, mấy gã đàn ông chỉ có thể ra sức dùng tay bới bùn.
Từng vốc từng vốc, toàn là bùn lỏng nhão nhoét, dù đào đến mỏi tay cũng không sờ được vật gì cứng rắn như kim loại.
Bạch Ấu Vi từ xa dõi mắt nhìn họ, sau đó quay đầu lại, ánh mắt dừng trên cái xác đã chìm một nửa dưới lớp bùn.
Nỗi hoảng sợ trong lòng dần dần lắng xuống… Một cảm giác phấn khích mơ hồ, quen thuộc, lại âm thầm trỗi dậy.
Không phải vì có người chết mà vui mừng, cô không bệnh hoạn đến vậy.
Mà là giống như lần trước, cái cảm giác vừa sợ hãi, vừa run rẩy, vừa thấp thỏm bất an, lại pha lẫn một chút mong chờ, y hệt như đang chơi trò chơi mạo hiểm cực hạn.
Còn chưa kịp hiểu rõ biến động trong lòng mình bắt nguồn từ đâu thì từ trong hang lại vang lên giọng trẻ con hả hê:
“Ếch con sắp ra rồi, sâu bọ mau trốn đi nha~!”
Tất cả mọi người sững sờ.
Ngay sau đó, mặt đất rung lên, bùn sền sệt trào mạnh!
Một quả cầu vàng từ trong bùn nổi lên…
“Ở đằng kia!” Có người hét to phấn khích, “Nhanh lên!…”
Nhưng chưa dứt lời, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội hơn, cả đám người hoặc là ngã nhào, hoặc lăn lộn, không cách nào đứng vững, chứ đừng nói đến chuyện chạm được vào quả cầu đang ngày càng lăn xa!
Từng đợt bùn đặc cuồn cuộn trào lên, rồi lại trượt xuống, một vật khổng lồ cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người!
Nó to bằng một tòa nhà năm sáu tầng!
Toàn thân xanh lục rực rỡ như sơn dầu!
Đôi mắt lồi to tướng nhô lên cao! Cái miệng rộng đến chiếm gần nửa khuôn mặt!
Là một con ếch!
Con ếch mà giám sát quan luôn né không nhắc đến, rốt cuộc đã xuất hiện!
Không biết là ai gào lên kinh hãi: “Chạy mau!!!”
Lời còn chưa dứt, người người đã tán loạn bỏ chạy!
Nhưng bùn ngập khắp nơi, còn có thể chạy được bao xa?
Mà cũng không phải ai cũng chạy, một số người hoàn toàn sững sờ, chỉ đờ đẫn nhìn cái sinh vật khổng lồ kia, đầu óc trống rỗng, chân tay không còn nghe lời.
Bạch Ấu Vi thấy con ếch kia há miệng.
Từ trong miệng, một cái lưỡi dài đỏ lòm, trơn trượt dính nhớt vọt ra, như sợi dây cao su đỏ bắn thẳng tới, càng kéo càng dài, rồi “chụp” một phát dính chặt lấy một người phụ nữ đang giãy giụa trong bùn.
Chỉ nửa giây ngắn ngủi nhưng với Bạch Ấu Vi, lại như dài đến một phút.
Cô thấy khoảnh khắc người kia bị dính, gương mặt đờ đẫn, chưa kịp phát ra tiếng nào, cái lưỡi đã rút về như chớp!
Người phụ nữ kia, cứ thế, bị nuốt chửng vào cái miệng to tướng kia!
“Ực.”
Nuốt trọn.
Cả người Bạch Ấu Vi tê rần.
Giống như bị trăm ngàn cây kim đâm vào người, đau rát, lạnh buốt!