Quả cầu vàng nghiêng nghiêng, lẩm bẩm như tự hỏi: “Thiếu gì cơ?... Không thiếu mà, luật chơi đầy đủ rồi.”

“Ếch đâu?” Cô lạnh giọng nhìn nó: “Chủ đề trò chơi là ‘quả cầu vàng của ếch’, vậy ếch đâu rồi?”

Vừa dứt lời, mặt mọi người lập tức biến sắc, vội quay đầu nhìn quanh, sợ rằng từ chỗ tối nào đó sẽ nhảy ra hàng đống con ếch.

Quả cầu im bặt.

Một lúc sau, nó cười khúc khích đầy ranh mãnh: 

“Ếch hả… Lát nữa các người sẽ biết thôi.”

Nói rồi, nó bay lên vị trí cao nhất trong hang, ngay dưới lỗ tròn thông ra bên ngoài. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào nó, khiến quả cầu càng thêm rực rỡ.

“Trò chơi sắp bắt đầu. Thời gian chuẩn bị của người chơi là một phút, bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57…”

Tất cả lập tức hoảng loạn!

Có người quýnh quáng hỏi lớn: “Tổng giám đốc Trương, giờ phải làm sao?!”

Mọi người quen tìm người dẫn đầu để nương tựa, nhưng lúc này Trương Hoa đã chẳng còn là gã đàn ông nhã nhặn, chu đáo như ở bên ngoài nữa. 

Anh ta lạnh lùng xoay người, bước tới đứng giữa hai cái vỏ ốc to, không nói gì, cũng không liếc nhìn ai.

Huỳnh ca cười mỉa: 

“Thấy chưa? ‘Tổng giám đốc Trương’ của các người lo chưa xong thân mình thì ai còn lo nổi các người? Người ta là giám đốc, chứ có phải ba má các người đâu! Đồ ngu!”

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, quay đầu gọi khẽ: “Đàm Tiếu, lại đây.”

Đàm Tiếu còn đang ngơ ngác, nghe cô gọi thì lật đật chạy tới.

Bạch Ấu Vi nói: “Thầy Thừa sức khỏe yếu, cậu đỡ thầy qua chỗ kia đi. Quả cầu vàng chủ yếu dựa vào tường đá và vỏ ốc để bật nảy, những chỗ không có mấy thứ đó thì an toàn hơn.”

Đàm Tiếu chẳng nói một lời, vội đỡ Thừa Úy Tài đi ngay.

Người khác nghe thấy cũng lập tức bắt đầu tự tìm chỗ.

Lúc này mọi người mới nhận ra, chỗ Trương Hoa đang đứng, chính là vị trí an toàn như lời Bạch Ấu Vi nói. Nói cách khác, anh ta biết rõ phải làm gì để tránh quả cầu, nhưng lại không nói cho ai hết!

Sắc mặt mọi người đều u ám, ánh mắt mang đầy phẫn uất.

“Làm sao có người ích kỷ thế này chứ? Chúng tôi chết rồi thì anh ta được lợi gì?” Một phụ nữ trung niên khẽ lầm bầm.

Không ai lớn tiếng chỉ trích hay chất vấn, vì lúc này đồng hồ đếm ngược đã sắp kết thúc.

Thẩm Mặc đưa Bạch Ấu Vi đến một góc hang động, lưng dựa vào tường đá, bên phải là một vỏ ốc lớn, bên trái và trước mặt là bùn trống trải.

Dù là trốn hay chạy, đây đều là chỗ lý tưởng.

Nhưng Thẩm Mặc không định ở lại. Vì nơi này quá xa, khó quan sát được hướng bay của quả cầu. Anh là người thích ra tay trước.

Anh cởi giày lính, xắn cao ống quần, chân trần đứng trong bùn, đôi mắt đen láy dõi theo quả cầu ở đằng xa, chỉ chờ nó xác định vị trí phát bóng là sẽ hành động ngay.

“7… 6… 5… 4… 3… 2…”

Quả cầu vàng khẽ động.

“…1.”

Nó ngừng lại, lắc lư giữa không trung, rồi từ từ trôi đến một vị trí, giọng trẻ con đầy ác ý vang lên khắp hang—

“Trò chơi, bắt đầu.”

Ầm!

Tiếng chấn động vang lên lần nữa!

Va đập! Bật nảy! Vang dội! Cả hang động rung chuyển!

Trước mặt Bạch Ấu Vi bùn văng tung tóe, khiến cô không tài nào nhìn rõ được xung quanh. Chỉ có tiếng hét và tiếng khóc vang rền khắp nơi! Chấn động đến nhức óc!

“Thẩm Mặc!” cô gào to hết cỡ.

Không thấy bóng anh, trong lòng cô bỗng chùng xuống.

Bảo cô yếu đuối cũng được, ích kỷ cũng chẳng sao, nói gì thì nói, giờ cô không thể rời Thẩm Mặc! Anh chính là đôi chân của cô! Là mạng sống của cô!

Một người toàn thân lấm lem bùn đất, lồm cồm bò tới, vừa thấy Bạch Ấu Vi thì sững người, sau đó nhào tới!

Miệng hắn gào mơ hồ: “Tránh ra! Vị trí này là của tao!”

Bạch Ấu Vi trợn tròn mắt.

Một cái bóng lấp lánh ánh vàng xuất hiện sau lưng hắn — chỉ trong tích tắc, cả người hắn bị quả cầu đập thẳng vào vách đá!

Quả cầu bật văng đi đâu mất, còn người thì…

Vỡ tan tành.

Rơi xuống bùn, hòa làm một thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play