Bạch Ấu Vi cảm thấy mọi chuyện cứ như trò hề.

Lần trước dù người đầu thỏ cũng khiến cô thấy như đang diễn kịch, nhưng ít ra hắn còn có sự trầm ổn, lạnh lùng, nói năng hành động y hệt một chương trình được lập trình sẵn, không thừa một lời, cũng không lộ ra cảm xúc gì.

Còn quả cầu vàng trước mặt thì sao?

Tình huống sinh tử mà lại xuất hiện thứ này, thật sự làm người ta khó chịu.

Thẩm Mặc khẽ nói với cô: 

“Nghe thì có vẻ dễ. Chỉ cần một người tìm ra quả cầu là có thể kết thúc trò chơi. Nhưng trên đường đi, chúng ta đã thấy không ít búp bê.”

Tức là, tất cả những người đó đều đã chết trong trò chơi này.

Nếu thật sự dễ dàng vậy, sao lại chết nhiều người đến thế?

Bạch Ấu Vi bĩu môi: 

“Thi chạy với thỏ cũng không khó.”

Cuối cùng không phải vẫn chết cả đống người sao?

Thẩm Mặc trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Thỏ còn dùng được không?”

Bạch Ấu Vi quay sang nhìn anh, không đáp ngay. Cô nhẹ nhàng xoa tai con thỏ nhồi bông trong tay, mỗi lần bóp, nước bùn lại rỉ ra tí tách.

“Tôi không dám dùng.” Cô nói nhỏ.

Chưa tính đến chuyện pin trong thỏ còn hay không, chỉ riêng môi trường ẩm ướt đầy bùn lầy thế này, cô cũng không dám thử. Ai dám chắc tia điện bắn ra có làm nướng chín toàn bộ người chơi không?

Người khác sống chết thế nào cô mặc kệ nhưng Thẩm Mặc thì không được chết.

Thẩm Mặc thấy thế, không nói gì thêm, chỉ dặn khẽ: 

“Cầm lấy súng lệnh cho chắc.”

Bạch Ấu Vi ngoan ngoãn đáp khẽ: “Ừ.”

Thật ra trong tình huống này, súng lệnh cũng chẳng phát huy được tác dụng gì. Nhưng có còn hơn không, ít ra cũng là vật phòng thân.

“Con dao quân dụng tôi mang theo đã biến mất sau khi vào trò chơi.” Anh thản nhiên nói, “Có vẻ những thứ bị coi là vũ khí rõ ràng sẽ bị hệ thống trò chơi loại bỏ.”

“Giám sát viên phải đảm bảo trò chơi diễn ra ‘công bằng’ mà.” Bạch Ấu Vi cười nhạt.

Ban đầu ân cần bảo vệ an toàn tính mạng người chơi, cuối cùng lại tàn nhẫn cướp đi mạng sống của họ. 

Cái tên “Trò chơi búp bê” thật chẳng sai, những kẻ bước vào đây đều chỉ là búp bê trong tay người khác, không quyền, không nhân cách, không tự do.

“Được rồi! Tôi chọn chỗ này nhé!” 

Giọng trẻ con trong veo lại vang lên.

Sau một hồi lượn vòng vòng như bị bệnh chọn lựa, quả cầu cuối cùng cũng định vị trí.

Tất cả mọi người đều thót tim.

Chỉ thấy quả cầu lơ lửng trên đỉnh đầu một gã trung niên béo mập, vị trí ở khoảng giữa nóc hang và mặt bùn.

“Mọi người nhìn kỹ nha, sau màn trình diễn mẫu, trò chơi chính thức sẽ bắt đầu. Nhớ là các bạn chỉ có 20 giây để tìm quả cầu!”

Quả cầu vàng nâng giọng.

“Tôi bắt đầu ném đây! —”

Tất cả ánh mắt dồn về phía quả cầu.

Ầm!

Quả cầu như tia chớp lao xuống!

Nó xé gió rơi xuống hố bùn với tốc độ và lực đạo kinh hoàng, nước bùn bắn lên cao đến hai ba mét!

Mặt ai nấy đều trắng bệch.

Nhưng quả cầu không dừng lại!

Sau khi va xuống đất, nó bật lên cao, rồi đập mạnh vào vách đá cứng, phát ra tiếng kim loại chấn động chói tai!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!!

Một chuỗi tiếng va chạm vang dội!

Bùn đen văng khắp nơi, tiếng va đập đinh tai nhức óc! Thỉnh thoảng lại có cú bật hướng ngược bất ngờ, khiến người ta không kịp phản ứng, khí thế hung hãn chẳng khác gì đá tảng lăn xuống từ đỉnh núi!

“Aaaaaa!!!”

Một cô gái trẻ ôm đầu hét lên, lăn khỏi vỏ ốc. Quả cầu vàng gần như quét sát da đầu cô ta mà bay qua, đập vào một cái vỏ ốc khác, rồi không biết bật đến đâu nữa!

Cả hang động vang vọng tiếng ầm ầm không dứt!

Cho đến khi tất cả dừng lại —

Bên trong hang, đã là một cảnh tượng khác hẳn.

Thảm cảnh chẳng khác gì máy xay thịt bị nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play