Bóng tối chỉ kéo dài năm sáu giây nhưng với họ, như một đời trôi qua.

Bạch Ấu Vi nheo mắt, trông thấy một khối cầu tròn từ khe hở trên đỉnh hang động trượt xuống, kích thước của nó vừa khít với lỗ hở ấy, khi rơi xuống đã chặn kín nguồn sáng duy nhất trong hang.

Khi quả cầu tròn đó trượt xuống đáy, ánh sáng lại lộ ra. Mọi người đều thấy một quả cầu màu vàng kim lơ lửng ngay bên dưới khe hở. Ánh nắng chiếu lên bề mặt quả cầu khiến nó rực rỡ chói mắt, kim quang lấp lánh, khiến người ta không thể dời mắt.

“Xin chào mọi người! Tôi là giám sát viên của trò chơi lần này, chào mừng đến với Trò chơi búp bê!”

Quả cầu vàng lên tiếng.

Âm điệu trẻ con lanh lảnh như giọng nói của đứa bé năm sáu tuổi.

Nó xoay tròn một vòng giữa không trung, lần lượt lướt qua trước mặt từng người, mang theo tiếng gió rít rào.

“Lần này có nhiều người chơi thật đấy! Năm, sáu, bảy, tám, chín… ôi nhiều quá! Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi… ba mươi ba người! Trò chơi lần này có tổng cộng ba mươi ba người tham gia! Mọi người phải chơi nghiêm túc, cố gắng vượt ải nhé!”

Mọi người nhìn chằm chằm quả cầu vàng, trong mắt đầy sợ hãi và cảnh giác.

Ngay cả mấy tên lưu manh đi theo Huỳnh ca cũng sững sờ không dám động đậy.

“Sao lại nhìn tôi như vậy? Này! Cô kia, còn cả anh nữa, khóc gì mà khóc? Chơi trò chơi là phải vui vẻ lên chứ!”

Quả cầu vàng vặn vẹo người một cái, tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại vô cùng sinh động.

“Không phải các người không muốn chơi đấy chứ?” 

Nó phát ra tiếng hừ hừ đầy bất mãn. 

“Từ chối chơi là sẽ biến thành búp bê đấy, lúc các người bước vào đây hẳn đã biết rồi chứ? Không chơi là không được đâu!”

“Muốn chơi thì nói quy tắc đi.” 

Trương Hoa đứng dậy, phủi bùn trên mắt kính rồi đeo lại, nét mặt dửng dưng, lạnh nhạt:

 “Dù sao cũng là chết… hy vọng nhanh nhanh kết thúc.”

Ánh mắt anh ta trống rỗng, không còn chút ham sống nào.

“Sẽ rất nhanh thôi.” 

Quả cầu cười hì hì. 

“Thời gian trò chơi chỉ có 20 giây, kết thúc rất nhanh mà!”

Thẩm Mặc nhíu mày.

Nơi này ánh sáng yếu ớt, khắp nơi lầy lội trơn trượt, bất kể là chạy hay nhảy đều khó khăn. Nếu thời gian chỉ có 20 giây thì với người chơi mà nói chắc chắn là điều cực kỳ bất lợi.

Bạch Ấu Vi cũng khẽ cau mày.

Cô hiểu rõ điểm yếu của mình. Nếu trò chơi cần vận động mà lại giới hạn thời gian thì cô gần như chỉ có đường chết.

Không thể mong người khác cõng mình thêm lần nữa.

Bùn lầy khắp nơi, nếu còn để Thẩm Mặc cõng cô, chẳng khác gì hại chết cả hai.

“Giờ tôi sẽ công bố quy tắc trò chơi, mọi người phải nghe thật kỹ nhé! Tôi chỉ nói một lần, không nhớ quy tắc là dễ chết lắm đó~”

Chữ “đó” kéo dài, âm điệu ngọt ngào như đường, khiến người nghe ê răng.

Giọng trẻ con làm người ta khó chịu nhưng giờ đây chẳng ai bận tâm. Tất cả đều căng thẳng lắng nghe quả cầu vàng đọc từng câu từng chữ.

Nó xoay tròn một vòng.

Bề mặt vàng óng của quả cầu sáng lấp lánh dưới ánh nắng.

“Thấy rồi chứ? Đây, là một quả cầu vàng. Lát nữa tôi sẽ ném nó ra từ bất cứ vị trí, bất cứ góc độ, bất cứ lực nào. Nhiệm vụ của các bạn là tìm ra tôi trong vòng 20 giây.”

Giọng quả cầu đầy đắc ý: “Chỉ cần một người tìm thấy tôi, tất cả mọi người đều vượt ải được! Dễ quá đúng không? Vừa đơn giản vừa vui nữa! Trò chơi của tôi thú vị hơn hẳn mấy giám sát viên khác đúng không nào?”

“Thế nào mới gọi là tìm được?” Đàm Tiếu không hề sợ hãi, đường hoàng bước ra hỏi:

 “Tôi nhìn thấy thì có tính không?”

“Không tính đâu nha.” 

Quả cầu lắc lư trái phải giữa không trung, mô phỏng động tác lắc đầu của con người.

“Tìm được quả cầu phải đạt đủ hai điều kiện:

 Một, phải chạm tay vào quả cầu;
Hai, quả cầu phải đang trong trạng thái đứng yên.”

Nó lại bay lên cao hơn chút, ra vẻ thấu hiểu nói: “Để mọi người dễ hiểu hơn, tôi sẽ làm mẫu một lần nhé!”

Quả cầu vàng bay quanh hang động, lúc thì lao bên đông, khi thì lao bên tây, lúc lại bay lên cao, khi thì xuống thấp, chẳng khác gì đứa trẻ đang chơi trốn tìm.

Ngây thơ quá mức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play