Thẩm Mặc bị Đàm Tiếu bám riết chẳng rời.
Nửa đêm về sau, Đàm Tiếu nhất quyết đòi canh gác thay mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị, lời lẽ đàng hoàng, bảo rằng cần đề phòng bọn người kia quay trở lại. Dù không gây thương tích, chỉ cần âm thầm đổ xăng hay đâm thủng lốp xe cũng đủ khiến người ta bực mình.
Thẩm Mặc muốn nói, xét theo thương thế của mấy kẻ đó, ít nhất cũng phải nghỉ một đêm mới đủ sức quay lại báo thù. Song anh thực chẳng chịu nổi cái tật lắm lời của Đàm Tiếu, đành mặc hắn làm theo ý mình.
Sáng hôm sau, đoàn người đồng loạt lên đường.
Đàm Tiếu thức trắng cả đêm mà tinh thần vẫn phơi phới. Hắn lôi bằng được thầy Thừa ra khỏi xe người khác, cứ nằng nặc đòi mời lão nhân tuổi tác cao ngồi lên xe mô tô của mình.
Chiếc mô tô của hắn mang phong cách lai tạp giữa u ám và phá cách, phía trước treo tua rua lả lơi, đuôi xe dán hình đầu lâu, hai bên thân còn có đinh sắt trang trí.
Thầy Thừa xấu hổ đến mức liên tục xua tay từ chối, Đàm Tiếu nói hết lời vẫn không chịu buông tha.
Bạch Ấu Vi đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang.
Cô biết tên tiểu tử này bản tính nhiệt tình, muốn mời người lớn tuổi ngồi xe mình là để bảo vệ ông, song lại chẳng nghĩ đến, chính cái xe mô tô nát của hắn, e rằng ông ấy ngồi lên chỉ tổ bị lắc đến nửa sống nửa chết.
Vô tình nghiêng mắt liếc qua, bắt gặp khoé môi Thẩm Mặc khẽ cong, như đang cười.
Bạch Ấu Vi cau mày, giọng điệu chẳng mấy thân thiện:
“Anh cười cái gì?”
Thẩm Mặc chống tay lên tay lái, lắc đầu hờ hững:
“Không có gì.”
Một lát sau, anh lại thản nhiên nói:
“Chỉ là đang nghĩ... trên đời này rốt cuộc là người tốt nhiều hơn, hay kẻ xấu nhiều hơn.”
Nếu nói người tốt nhiều thì đêm qua lúc cô gặp chuyện, hơn ba chục người bên cạnh lại đồng loạt giả vờ ngủ.
Nếu nói kẻ xấu nhiều thì một ông lão gầy yếu và vài tên du côn thất học lại có thể dám đứng ra vì nghĩa.
Bạch Ấu Vi cười lạnh:
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ mấy chuyện ngây thơ như vậy?”
Thẩm Mặc cười nhạt, khẩu khí ôn hoà:
“Có lẽ người làm lính đều mang chút mộng tưởng chính nghĩa.”
Bạch Ấu Vi cau mày, mất kiên nhẫn quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục nhìn cặp “kỳ lạ” kia, lão giáo viên cổ hủ và thiếu niên phóng khoáng, thật đúng là một đôi đối nghịch đến tức cười.
Trên đời này rốt cuộc là người tốt nhiều, hay kẻ xấu nhiều?
Không, chẳng phải cái nào nhiều cả.
Nhiều nhất chính là người thường, thiện hay ác đều do một niệm mà thành, tốt chẳng thuần, xấu cũng chẳng triệt để.
“Để ông ấy lên xe chúng tôi đi.” Cô nói.
Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, rồi gật nhẹ đầu:
“Cũng được, đỡ xảy ra chuyện.”
Anh xuống xe, mời thầy Thừa cùng đi.
Rõ ràng là vì cảm kích ông đã dám lên tiếng tối qua, Đàm Tiếu lại tưởng đó là nghĩa khí “huynh đệ tương trợ”.
Hắn cực kỳ phấn khởi, nhiệt tình vỗ vai Thẩm Mặc nói:
“Hảo huynh đệ! Quả nhiên có tình có nghĩa! Tôi—Tiếu ca quả nhiên không nhìn lầm người! Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ trông chừng đám kia cẩn thận, không để bọn chúng giở trò dọc đường đâu!”
Thẩm Mặc chẳng biết đáp lại ra sao, chỉ khẽ gật đầu, dìu thầy Thừa về xe.
Thầy Thừa là một ông lão nho nhã, lời lẽ ôn tồn, mang phong thái của người từng đọc nhiều sách vở, khí chất trầm ổn, khiêm cung.
Ông ấy vừa lên xe liền cảm ơn hai người, rồi tự giới thiệu:
“Tôi là giáo viên trường trung học số mười ba Nam Kinh, họ Thừa, tên là Úy Tài. Dạo này nhà trường ngừng giảng dạy, tôi muốn tranh thủ ghé thăm bố mẹ ở đường Dương Dương. Không rõ hai người định đi đâu, nếu không thuận đường thì cứ tiện đâu thả tôi xuống đó là được...”
Thẩm Mặc chăm chú nhìn con đường phía trước, nhàn nhạt đáp:
“Chúng tôi đi đường Dương Tử Giang.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Thầy Thừa tỏ ra mừng rỡ “Đường Dương Dương cách đó không xa, đúng là thuận đường! Ấy, thật cảm ơn hai người vô cùng!”
Bạch Ấu Vi ngồi sau cười khẩy một tiếng.
Trong lòng nghĩ: Vị quân nhân này chẳng những là kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng, mà còn thích làm người tốt đến cùng, hơn nữa còn phải làm sao cho đối phương không có chút áp lực tâm lý nào, đúng là dụng tâm kín đáo.
Bởi vì, bọn họ căn bản không hề định tới đường Dương Tử Giang.
Nhưng giờ thiên hạ đại loạn, anh muốn đi đâu thì cô cũng chẳng quan tâm nữa.