Từng chiếc xe lần lượt rời khỏi trạm nghỉ, nhập vào đường cao tốc.
Đội xe do Đàm Tiếu và Huỳnh ca dẫn đầu chạy ở phía trước.
Đàm Tiếu lái chiếc mô tô yêu thích, luồn lách giữa các xe hết sức linh hoạt. Tinh thần tràn đầy, vừa quan sát tình hình phía trước, vừa phòng bị mấy kẻ gây chuyện hôm qua.
Không rõ có phải vì hắn theo dõi, hay vì đám người kia bị Thẩm Mặc đánh cho sợ, mà dọc đường chúng ngoan ngoãn lạ thường, chẳng xảy ra sự cố gì.
Xe chạy chừng một canh giờ, sắp tiến vào Trấn Giang thì phía trước xuất hiện từng tốp người mờ mờ.
Huỳnh ca đi đầu, là người đầu tiên trông thấy.
“Hình như là búp bê.”
“Lại là bọn nhà máy chế biến thực phẩm ấy sao? Trò này lập đi lập lại mãi, đúng là rảnh rỗi quá mức!”
“Chúng ta cướp đồ ăn của chúng, có lẽ chúng vẫn ghi hận trong lòng.”
“Kệ đi, cứ lái xe qua là xong!”
“Liệu có xảy ra chuyện gì không...?”
“Ách! Đây là con đường duy nhất, có chuyện cũng phải xông qua! Sợ gì? Sau lưng còn cả đoàn xe đi theo làm đệm lưng kìa!”
Vài câu bàn tán đơn giản, tốc độ xe chẳng những không giảm mà còn nhanh hơn.
Búp bê trên đường bị cán nát, văng tung toé theo gió, cảnh tượng hỗn loạn.
Thẩm Mặc phát giác điều gì không ổn, liền giảm tốc, vẫy tay với mô tô phía trước, hỏi lớn:
“Xảy ra chuyện gì?”
Gió lồng trong lời nói, vang vọng giữa đường.
Đàm Tiếu giảm tốc, giữ song song với xe địa hình, hét lên:
“Lại là búp bê! Chắc vẫn là bọn bên nhà máy thực phẩm làm trò! Nhà máy ngay gần đây thôi!”
Thẩm Mặc nhíu mày, nhìn búp bê ngã rạp hai bên, trong lòng dâng lên cảm giác quái lạ khó tả.
Búp bê có dáng vẻ và tư thế…đều có điểm bất thường, như thể bị thứ gì đó xua đuổi, ép buộc mà ra.
Bạch Ấu Vi ngồi sau cũng nhìn thấy.
Cô khẽ cau mày, không nói gì.
Đúng lúc ấy, Đàm Tiếu đột nhiên buông một tiếng chửi thề:
“Mẹ kiếp!”
Chiếc mô tô bất thần tăng tốc, lao thẳng tới một búp bê mang tạp dề trắng!
“Cái bà này tôi quen! Hôm qua lúc cướp xúc xích bà còn chửi tôi một trận! Sao giờ lại thành búp bê rồi?!”
Sắc mặt Đàm Tiếu đại biến, vội vàng kiểm tra những búp bê khác, sau đó đột ngột xoay xe! Chạy ngược chiều trên đường lớn!
“Người của nhà máy thực phẩm đều biến thành búp bê rồi! Đừng lái tiếp nữa! Mau dừng lại! Dừng lại ngay!!!—--”
Từng chiếc xe lần lượt dừng lại, người trên xe ngơ ngác, kinh hoảng.
“Có chuyện gì thế?”
“Hình như phía trước có búp bê…”
“Giờ phải làm sao?… Quay đầu ư?”
Quay?
Quay đi đâu?
Đằng sau, đã không còn đường quay về.
Đàm Tiếu báo cho xe cuối cùng rồi dừng lại, ngoái nhìn về phía đầu đội xe, nghĩ rằng bây giờ có lẽ phải cho xe tản ra, bằng không tụ lại một chỗ quá dễ gặp họa.
May mắn lần này phát hiện kịp thời, nếu cứ thế lao về phía trước, hậu quả thật khó tưởng.
Đang thầm thở phào, thì ngay giây kế tiếp, bên tai vang lên một âm thanh lạ—
“Đinh! Chào mừng tiến vào Trò chơi Búp Bê! Chủ đề trò chơi lần này là ‘Quả cầu vàng của Ếch’, quy tắc như sau:
Một, từ chối trò chơi sẽ biến thành búp bê!
Hai, thất bại trong trò chơi sẽ biến thành búp bê!
Ba, vượt qua trò chơi sẽ nhận thưởng là búp bê!”