Đàm Tiếu thì xảo quyệt, một chọi hai vẫn đánh ngang tay! Nhưng sau khi Huỳnh ca hoàn hồn lại, một chọi ba thì thế trận lập tức đảo chiều, hắn bị đè úp xuống đất!

Hai tay bị bẻ ngoặt ra sau, mặt bị giày Huỳnh ca giẫm lên!

"Sống chán rồi hả, hử?"

Đế giày cà rát lên mặt hắn, để lại mấy vết đỏ.

Đàm Tiếu đau tới mức hít một hơi, gào lên: 

"Mấy anh em ngoài kia! Còn chờ gì nữa, không ra tay giúp tôi sao?!"

Thẩm Mặc: "..."

Đúng là dân chuyên, vừa ra tay đã biết đẳng cấp.

Thẩm Mặc xuất hiện ở cửa siêu thị, thân hình thẳng tắp như cây tùng khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Áo thun đen ôm sát, quần lính họa tiết rằn ri, đôi giày quân đội đen nặng nề giẫm trên sàn vang lên tiếng dứt khoát, khí thế tỏa ra không cần nói cũng biết.

Hai tên đàn em của Huỳnh ca xông tới ngăn chặn, nhưng Thẩm Mặc chẳng hề nao núng, ra đòn thẳng tay: Đấm thẳng, bắt tay, khóa cổ, né tránh, chỏ ép từ trên xuống, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến đối thủ chỉ kịp gào thảm thiết.

Đàm Tiếu trợn mắt, quên luôn cả việc mình đang bị giẫm, lẩm bẩm: 

"Mẹ ơi, cao thủ đây mà..."

Ngay sau đó, áp lực trên mặt biến mất, kẻ giẫm lên hắn bị Thẩm Mặc xách lên như bao tải, ném văng ra ngoài như diều đứt dây!

Thật sự là ném!

Huỳnh ca tuy gầy nhưng ít nhất cũng hơn 130 cân(65kg), vậy mà có thể bị người khác ném ra ngoài, đủ biết sức mạnh khủng khiếp tới mức nào.

Đàm Tiếu bật dậy như cá chép, lập tức đứng chắn trước mặt Bạch Ấu Vi, ra vẻ bảo vệ.

"Thấy lợi hại chưa? Có gan thì quay lại nữa coi?!" 

Hắn gầm lên, nếu không nhìn kỹ vết giày trên mặt, trông cũng có chút oai phong.

Ba tên du côn lảo đảo đứng dậy, người nào cũng thảm hại, biết đã đụng nhầm người.

Huỳnh ca hung hăng liếc Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, giọng cay độc: 

"Chỉ là con què, còn chẳng tính là đàn bà, mày bảo vệ như bảo bối làm gì? Mày thích thì cho mày luôn đấy!"

Sắc mặt Bạch Ấu Vi tái nhợt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

"Mẹ mày nói lại lần nữa xem?!" Đàm Tiếu vung nắm đấm dọa nạt.

Huỳnh ca lộ ra vẻ hoảng loạn, nghiến răng nghiến lợi, quay đầu bỏ đi cùng hai tên đàn em.

Chờ bọn chúng rút sạch, Đàm Tiếu lập tức bám theo Thẩm Mặc làm thân: 

"Anh bạn! Ghê gớm thật! Đánh đấm siêu thế, sao không ra tay sớm hơn chút?!"

Hắn bá vai Thẩm Mặc, cười nhăn nhở: 

"Có phải cố ý đợi đúng thời điểm để ra oai không? Không sao đâu, tôi hiểu mà!"

Thẩm Mặc lạnh nhạt gạt tay hắn ra, đi đến chỗ Bạch Ấu Vi, bế cô lên, xoay người bỏ đi.

"Ngầu ghê~" 

Đàm Tiếu huýt sáo, nhanh nhẹn chạy theo, nhặt lấy chiếc áo khoác rơi ngoài cửa, vừa đuổi vừa gọi: 

"Anh bạn! Áo của anh nè! Sao trời nóng vậy còn mặc áo khoác? À à, anh sợ em gái anh lạnh nên quay lại lấy áo cho cô ấy đắp đúng không?"

Hắn tự nói một mình, chẳng ai đáp lại.

Thẩm Mặc mặt mày lạnh như tiền, xa cách ngàn dặm. Bạch Ấu Vi vẫn đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.

Đàm Tiếu gãi mũi, cảm thấy hai anh em này hơi kỳ lạ.

Vừa định bỏ cuộc thì Thẩm Mặc nhận lấy áo từ tay hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Đàm Tiếu lập tức hăng hái trở lại.

Hắn là người biết nắm bắt cơ hội, cười toe toét: 

"Không cần cảm ơn! Giang hồ hào kiệt gặp chuyện bất bình tất nhiên phải ra tay tương trợ! Ra ngoài phải có anh em, hôm nay tôi giúp anh, mai anh giúp tôi, sống là phải trọng nghĩa khí! Có chuyện gì, cứ tìm tôi, Tiếu ca luôn sẵn sàng vì anh em mà xông pha!"

Hắn lải nhải không ngừng.

Trong xe, Bạch Ấu Vi hé môi nói khẽ hai chữ: "Ồn ào."

Thẩm Mặc liếc nhìn cô.

Đàm Tiếu không nhận ra gì, lại tự nhiên bá vai Thẩm Mặc: 

"Nếu anh thật sự muốn cảm ơn thì có thế dạy tôi mấy chiêu không? Mấy chiêu hồi nãy ấy, ngầu chết đi được! Làm sao đánh thế nhỉ? Hây! Ha!… Anh thấy tôi làm đúng động tác chưa?"

Thẩm Mặc: Không muốn nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play