Thẩm Mặc hơi nghiêng người, đứng tựa vào cửa, lông mày nhíu chặt, đáy mắt tràn đầy phiền muộn. 

Bạch Ấu Vi muốn lấy bọn này làm chuột bạch, anh không phản đối, cũng chẳng có tư cách xen vào. Nhưng…

Cô vẫn đang khóc.

Anh thừa biết là cô đang giả vờ. Từ lúc đến trạm dừng, cô đã bắt đầu "diễn".

Điều khiến anh bực bội chính là – cô khóc dữ dội như thế mà không ai ra tay giúp đỡ.

Chỉ cách nửa bức tường, bên kia nhà hàng có gần ba chục người, không ai đứng dậy can thiệp.

Cô càng khóc, càng lộ rõ sự lạnh lùng của nhân tâm. Cảm giác này... thật sự khiến anh rất khó chịu.

"Bỏ cô ấy ra!"

Bỗng một tiếng quát già nua vang lên, phá tan bầu không khí chết chóc.

Thẩm Mặc bất ngờ nhướng mày, ngoảnh đầu nhìn vào trong. 

Bạch Ấu Vi cũng kinh ngạc, nắm chặt thỏ bông, vội áp chế dòng điện đang tụ lại.

Một ông lão gầy yếu không biết nhặt đâu được khúc gậy, đứng nghiêm giữa lối đi giữa nhà hàng và siêu thị, lớn tiếng quở trách:

"Trời xanh lồng lộng, nhật nguyệt soi tỏ, sao các người lại làm ra chuyện thất đức thế này?! Chẳng lẽ các người không có mẹ? Không có chị, không có con gái hay sao?! Các người... đúng là coi thường pháp luật, mất hết nhân tính! Các người muốn làm gì?! Buông tôi ra, u u u…!"

Lão bị túm lấy, miệng bị nhét cả một cái móng giò heo!

Chính là món móng giò kho mặn mà Bạch Ấu Vi vừa được chia. Còn chưa tháo bao bì, nhét vào miệng quá mạnh, khiến khóe miệng ông rách toạc chảy máu.

Tên cao gầy khẽ vỗ mặt ông lão, cười hề hề: 

"Thầy Thừa, chỗ này không phải lớp học đâu. Này, cho ông cái móng giò to, nếu miệng ngứa thì gặm tạm nhé!"

Sau đó gã đẩy mạnh một cái, ông lão lảo đảo ngã xuống đất, chân tay run lẩy bẩy, không đứng dậy nổi.

"Còn ai không phục không?" 

Tên cao gầy lười nhác bước vài bước về phía trước, lướt mắt khinh miệt khắp nhà hàng. 

"Ai muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì ra đi, cơ hội có một không hai đấy."

Tên khác cười lạnh: 

"Lo chuyện bao đồng làm gì? Không có Huỳnh ca, tối nay bọn mày vẫn đói meo kia kìa! Đúng là không biết điều..."

"Mày nói ai không biết điều hả?"

Một người khác chậm rãi bước vào từ ngoài siêu thị.

"Đàm Tiếu?" Tên cao gầy nhíu mày.

Đàm Tiếu mới từ nhà vệ sinh quay về, một tay đút túi quần, tay kia vuốt vuốt mái tóc ngắn bạc xám, cười ngông: 

"Huỳnh ca, anh với hai anh em này cũng bản lĩnh thật đó… ức hiếp người già, phụ nữ, hôm qua sao tôi không nhìn ra anh là dạng người này ta?"

Huỳnh ca sầm mặt: 

"Người anh em, đừng phá hỏng cuộc vui."

"Ơ, anh đừng gọi tôi là anh em." 

Đàm Tiếu vội vàng xua tay:

 "Tôi lăn lộn giang hồ, dựa vào chính khí trong người, quang minh chính đại, không dám kết giao với hạng người như các anh!"

Đám lưu manh không tức mà lại cười.

"Gọi mày là Tiếu ca là nể mặt mày, giờ muốn mất mặt luôn hả?"

Đàm Tiếu chỉ vào mặt mình, ghé sát lại: 

"Đây này, mặt đây, lấy đi, lấy cho lẹ..."

Bốp!

Đàm Tiếu bất ngờ ra tay, ôm đầu Huỳnh ca đập thẳng vào trán mình, mạnh tới nỗi khiến đối phương choáng váng ngay tại chỗ!

"Mẹ kiếp!" Hai tên còn lại lập tức nổi khùng, xông vào đánh.

Ba người loạn chiến! Đám côn đồ đánh nhau không có chút kỹ thuật nào, đá mặt, đạp hạ bộ, móc mắt, toàn những chiêu bẩn thỉu và thô bạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play