Cô đã từng đoán trước, sau khi trật tự sụp đổ, bản thân mình sẽ gặp phải chuyện gì. Nhưng cô không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân, trong lúc đó, đầu óc cô rối bời, đủ thứ ký ức bất chợt ùa về. Cô nhớ đến bác sĩ gia đình của mình, ban đầu cô còn chưa hiểu gì, mãi về sau mới nhận ra có điều bất thường, liền gọi điện báo với mẹ. 

Kết quả, bác sĩ lại phản đòn, nói mình luôn tận tụy với công việc, không dám lơi là chút nào, ngược lại là cô tiểu thư kia cố tình dựng chuyện, muốn dằn mặt ông ta.

Tính tình của cô quả thực không tốt. Vì thế lời bác sĩ nghe có vẻ rất đáng tin. 

Mẹ cô khi đuổi việc ông ta còn đưa cho ông một khoản tiền lớn, xem như bồi thường "nỗi tổn thương tâm lý khi bị cô tiểu thư ngược đãi".

Bạch Ấu Vi nhớ lại những chuyện cũ, từ từ ôm chặt lấy con thỏ bông trong tay... Trong lòng cô đã hạ quyết tâm.

Ba người kia đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt trắng trợn quét qua toàn thân cô. 

Trông họ nhếch nhác, hung hãn, đôi mắt đục ngầu. Không chỉ vậy, cô đoán đầu óc họ cũng chẳng khá khẩm gì, có thể sống sót đến giờ toàn nhờ bản năng hoang dã ngu xuẩn mà ra. 

Trước kia bị gạt ra rìa xã hội, bị ghét bỏ, nay lại trở thành "thủ lĩnh" trong đội ngũ sống sót, được người khác tôn kính, đi theo thì còn gì dễ khiến người ta nở mày nở mặt hơn sự lật ngược thế cờ này?

Bạch Ấu Vi chống tay ngồi dậy, cố ý dùng giọng hoảng loạn la lên: 

"Các người muốn làm gì?! Đừng qua đây! Đừng qua đây mà…!"

Bên nhà hàng kế bên đột nhiên im bặt. Tất cả tiếng thì thầm nhỏ nhẹ đều biến mất, như thể toàn bộ người bên trong đột ngột lăn ra ngủ hết.

"Các người buông tôi ra! Không! Đừng mà! Cứu tôi với…!" 

Cô vùng vẫy yếu ớt, cất tiếng kêu cứu, thân thể run lên, giá đỡ kim loại dưới người vang lên những tiếng kẽo kẹt, hòa cùng tiếng cười sằng sặc ghê tởm của đám lưu manh, vang vọng rõ rệt trong màn đêm im ắng.

Không ai tới cứu cô. Con người, lúc không liên quan đến lợi ích bản thân thì rất hào hiệp, nhưng khi phải hy sinh vì người khác, sự ích kỷ và lạnh lùng liền lộ rõ không chút che giấu.

Có lẽ động tĩnh quá lớn, không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa, gã đàn ông đeo kính khoác áo khoác đi từ phía nhà hàng sang.

Lũ du côn tạm dừng tay, tên cao gầy đeo dây chuyền khẽ lắc con dao nhỏ trong tay, mũi dao hướng về phía trước, ánh mắt khiêu khích rõ rệt nhìn gã đeo kính.

Gã đeo kính nhìn dao, lại nhìn Bạch Ấu Vi đang cuộn tròn như con thú nhỏ, nhíu mày, rồi dời mắt đi, lạnh nhạt nói: 

"Giữ im lặng chút, anh cô ấy sắp quay lại rồi."

Tên cao gầy khẽ cười, quay sang huých lũ bạn, giọng đầy châm chọc:

 "Nghe thấy chưa? Tổng giám đốc Trương bảo tụi mình yên tĩnh chút đấy."

Hai tên còn lại cười khinh bỉ, cố tình lớn tiếng phụ họa: "Nghe thấy rồi! Tụi này giữ im lặng đây!" Nói xong phá lên cười như điên, ngông cuồng đến cực điểm.

Mặt gã đeo kính càng lúc càng khó coi. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì nữa, quay người về lại nhà hàng, chẳng muốn dính vào chuyện này. 

Một tên trong bọn nhổ nước bọt về phía hắn, mặt đầy khinh miệt: 

"Đồ hèn!"

Chọc tức được "người cầm đầu", đám du côn rất đắc ý, lại không biết rằng Thẩm Mặc đã quay trở lại, đang đứng lặng lẽ ở cửa siêu thị, mặt lạnh như băng.

Bạch Ấu Vi ôm chặt thỏ bông, khẽ lắc đầu ra hiệu cho anh. 

Thẩm Mặc cau mày, biết cô đang nghĩ gì. 

Lúc mới vào trạm dừng, họ đã sạc điện cho con thỏ bông. Giờ cô đang định thử xem "một phần mười của tôi" có thể phát huy tác dụng đến mức nào.

Chỉ là tia sét khó kiểm soát, có thể đánh trúng chính xác như Giám sát quan hay không thì cô không chắc. Sợ làm anh bị thương, cô không muốn để Thẩm Mặc lại gần. 

Nếu hiệu quả không như ý, lúc ấy anh ra tay cũng chưa muộn. Dù sao ba tên này cũng tự đưa xác tới, cô định dùng để làm thí nghiệm.

Dù không may đánh chết cũng đáng đời chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play