Ánh trăng lặng lẽ đổ xuống, đêm tối yên bình tĩnh lặng.
Lá cây bên ngoài xào xạc, trong nhà tiếng trở mình và sột soạt của vải vóc nghe rõ mồn một.

Bạch Ấu Vi lặng lẽ nằm nghiêng, chỉ cần quay đầu là có thể thấy cảnh bên nhà ăn. Có người đang xem ảnh người thân trong điện thoại, có người rì rầm bàn chuyện tương lai sau khi rời đi. Những tiếng thì thầm lan ra trong bóng tối khiến đêm càng thêm yên ắng.

Thẩm Mặc ngồi ở phía bên kia kệ hàng, tay cầm một tấm bản đồ không rõ tìm từ đâu, đang chăm chú xem dưới ánh trăng. Trăng đêm nay đặc biệt sáng.
Nghĩ mà thấy mỉa mai, thế giới loài người càng ngày càng tệ hại nhưng phong cảnh thiên nhiên thì lại ngày càng đẹp đẽ. Không còn khói bụi, không còn nước thải, không khí ô nhiễm, mỗi ngày đều là bầu trời xanh, mây trắng, trăng sáng và sao đầy.

Bạch Ấu Vi nhắm mắt rồi lại mở ra, mở rồi lại nhắm, những chuyện xảy ra trong ngày cứ hiện lên trong đầu, không tài nào ngủ yên.
“Anh không ngủ à?”  Cô khẽ hỏi.
“Đợi cô ngủ rồi tôi ngủ.” Thẩm Mặc đáp nhẹ.

Anh vẫn chưa buồn ngủ, hơn nữa hai người nằm sát cạnh nhau, cảm giác hơi gượng gạo. Dù sao hôm nay mới là lần đầu họ gặp mặt.
Bạch Ấu Vi nói: “Đợi tôi ngủ rồi thì muộn lắm.”
Thẩm Mặc không để ý: “Lúc huấn luyện, mỗi ngày tôi chỉ ngủ 4 tiếng, quen rồi.”

Bạch Ấu Vi nghĩ một lát, đành công nhận thể lực người này đúng là phi thường. Trong game anh đã cõng cô chạy ba vòng liền, chỉ toát chút mồ hôi mà không hề thở dốc.

Cô lại nhắm mắt, nhưng vẫn không buồn ngủ. Nằm một lúc, cô chống tay ngồi dậy, nói: “Cho tôi xem bản đồ với.”
Thẩm Mặc đẩy nửa bản đồ cho cô.
Cánh tay phải của cô vô tình tựa vào cánh tay anh, mềm mại ấm áp, khiến anh khựng lại một chút.
“Xem kiểu gì vậy?” Bạch Ấu Vi nghiêng đầu hỏi.

Vì hai chân yếu, cô cần dựa vào thứ gì đó khi ngồi, không thể ngồi thẳng quá lâu.
Thẩm Mặc ban đầu hơi căng người nhưng nhanh chóng thả lỏng, dùng ngón tay chỉ vào bản đồ giảng giải.
Từ khi bản đồ số phổ biến trên điện thoại, rất ít người còn xem bản đồ giấy. Đa phần chỉ mua để làm kỷ niệm khi đi du lịch.

“Đây là đường cao tốc Thượng Hải - Thiểm Tây, chúng ta hiện đang ở khoảng này… đoạn sau có búp bê nên ngày mai sẽ chuyển sang cao tốc Thượng Hải - Vân Nam, do nhóm người hôm nay đi dò đường dẫn, từ Trấn Giang vòng qua Dương Châu…”

Bạch Ấu Vi nhìn những đường kẻ chằng chịt và tên địa danh nhỏ như muỗi, bắt đầu thấy hoa mắt.
Cố gắng nghe một lúc, cô càng lúc càng mất tập trung.
Tầm mắt cô dần dần dừng lại ở ngón tay của người đàn ông.

Thẩm Mặc có một đôi tay rất đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, từ cánh tay rắn chắc đến đầu ngón tay đều toát lên đường nét mạnh mẽ, mỗi đường gân ẩn hiện đều tràn đầy sức mạnh, là kiểu dáng mà cô luôn ao ước.
Tầm mắt men theo tay anh đi lên, cô thấy xương quai xanh, thấy yết hầu… tóc mái đen phủ xuống lông mày tạo bóng mờ lờ mờ, chỉ có sống mũi là rõ ràng sắc nét. 

Anh khẽ đọc tên những địa danh xa lạ bằng giọng trầm thấp, khiến Bạch Ấu Vi không khỏi nhớ đến cây đàn cello cha cô từng sưu tầm.

“Đàn cello” kia quay sang, hỏi bằng giọng trầm: 

“Sao thế?”
“Buồn ngủ rồi.” Cô nằm xuống, ôm lấy con thỏ bông làm gối ngủ.
Thẩm Mặc: “…”

Im lặng vài giây, anh cất bản đồ, hỏi: 

“Có lạnh không?”
Bạch Ấu Vi như đã ngủ say, không trả lời.
Thẩm Mặc lặng lẽ nhìn cô, sau một lúc, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ anh đi rồi, Bạch Ấu Vi mở mắt.
Ánh mắt cô bình lặng như mặt nước.

Giữa đêm khuya, nam nữ đơn độc, chẳng có gì to tát nhưng lòng người thì không thể phòng hết được. Nghĩ nhiều rồi thì lòng rối loạn, mà lòng đã rối thì dễ trượt dốc không phanh.
Bạch Ấu Vi từng có giấc mộng được anh hùng cứu công chúa nhưng đó là chuyện trước khi cô bị liệt hai chân.

Sau khi liệt, làm sao để sống có tôn nghiêm mới là việc quan trọng nhất đời. Quan trọng hơn cả tình yêu.
Huống chi đây cũng không thể gọi là tình yêu, chỉ là tình cờ gặp nạn, tình cờ có một người đàn ông ở bên, tình cờ người đó lại đối xử tốt với cô.
Nghe nói nam nữ cùng trải qua hoạn nạn dễ nảy sinh tình cảm, không biết thật giả ra sao. Nhưng thôi kệ, dù sao… tới Dương Châu, mọi thứ sẽ chấm dứt.

Cô nhắm mắt lại, tự ép bản thân mau ngủ.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vừa chậm vừa hỗn loạn, rõ ràng không chỉ một người.
Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn, thấy ba gã trai trẻ trông lấc cấc đang bước về phía cô.

Chính là mấy người đã ra ngoài dò đường lúc chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play